Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sảnh chính của Mục phủ.
Các bậc trưởng bối, trưởng lão của Mục phủ tề tựu đông đủ lại với nhau, cùng ngồi thảo luận về vấn đề tuyển chọn đệ tử ưu tú để gửi vào Thiên Nhất tông.
Tộc trưởng – Mục Khiêm cao giọng tuyên bố: “Hôm nay cho mời các vị bô lão đến đây, chủ yếu là để thảo luận việc tuyển chọn đệ tử vào năm sau của Thiên Nhất tông. Mọi người thấy chúng ta nên đề cử cho đệ tử nào đi, mời nêu ý kiến.”
“Cứ như mấy năm trước là được. Chúng ta chỉ việc chọn những đứa ưu tú trong đám con em sở hữu đơn và song linh căn là xong, tầm hai chục đứa được rồi.” Ông đại trưởng lão lên tiếng phát biểu đầu tiên.
Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng đồng tình: “Ừ ổn đấy. Đám đệ tử mang đơn và song linh căn dưới hai mươi tuổi hiện tại rất nhiều, chỉ sợ nhà ta không được bên Thiên Nhất tông cho đủ suất thôi.”
Một người khác cũng gật đầu tán đồng, nói một câu đầy thâm ý: “Đúng thế. Chỉ riêng bên nhà thằng Mục Dương đã tận bốn đứa có tư chất tốt rồi, vậy là số suất đã ít lại càng thêm ít.”
“Như thế này thì e là không ổn. Những người khác trong gia tộc sợ là không phục đâu.”
Cuộc thảo luận đi vào bế tắc. Ngay lúc này lại có người đá câu chuyện sang Mục Dương - người cũng góp mặt ở trong hội đồng:
“Mục Dương, ý cháu như thế nào?”
“Cháu thấy Ninh Nguyệt mang đơn linh căn Băng hệ biến dị nên nhất định phải có một suất, tư chất của Ninh Hạo cũng xứng đáng được đề bạt ạ.” Mục Dương trả lời.
Một vị trưởng lão khác nghe vậy bèn phản bác: “Ý của cháu là chỉ đưa Ninh Nguyệt và Ninh hạo đi Thiên Nhất tông sao? Vậy còn hai chị em Ninh Hinh? Theo lão thấy hai đứa này có tư chất tốt hơn hai chị em Ninh Nguyệt, cháu không nên thiếu khách quan như vậy.”
Hừ, đúng là: Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì trái bồ hòn thành vuông mà.
Sau câu nói đó, không khí trong khắp chủ viện bỗng dưng lặng xuống hẳn, tràn đầy cảm giác gượng gạo. Thế nhưng tất cả những người ngồi đó đều không ai lên tiếng nói giúp Mục Dương cả. Trong mắt của tất cả các vị trưởng lão có mặt ở viện lúc này, chuyện Mục Dương yêu ai ghét bỏ ai là vấn đề cá nhân của nó, mấy ông chẳng thích xía mũi vào làm gì. Thế nhưng hiện tại bọn họ đang phải căng não để bàn vấn đề trọng đại: tuyển chọn con em gửi sang Thiên Nhất tông, điều này liên quan trực tiếp đến lợi ích của cả gia tộc nên bọn họ không cách nào nhắm mắt làm ngơ được. Con bé Ninh Nguyệt thì không nói, riêng thằng Ninh Hạo thì còn không đáng xách dép cho hai chị em Ninh Hinh nữa.
Sắc mặt của ông tộc trưởng đang cực kì tệ. Ông không sao ngờ tới được thằng con mình lại có thể hồ đồ chẳng tha bất kì hoàn cảnh nào như vậy. Vốn ông ấy còn nghĩ vì con trai trưởng đã làm thành chủ của Dật Dương thành nên sẽ đem vị trí tộc trưởng này truyền lại cho con trai út, nhưng ngờ đâu biểu hiện của nó lại khiến ông thất vọng hết lần này đến lần khác.
Ông đề nghị: “Thôi được rồi, thực ra tuyển chọn cũng dễ. Trước mắt hễ đứa nào mang đơn hoặc song linh căn, tuổi dưới hai mươi thì đưa vào danh sách ứng cử trước, sau đó tiến hành thi đấu chọn ra hai mươi đứa đứng đầu vào Thiên Nhất tông thôi.”
Các vị trưởng lão bên dưới nghe xong bèn gật gù tán thành:
“Cách này của ông tộc trưởng được phết.”
“Ừ cứ thế mà làm đi.”
***
Nhìn các vị trưởng lão dần dần rời khỏi sảnh họp, Mục Khiêm gọi Mục Dương ở lại. Sau khi đã không còn ai khác, ông bắt đầu quở mắng trong phẫn nộ:
“Con đang nghĩ cái gì vậy? Sao mà dám thốt ra câu chỉ đưa chị em Ninh Nguyệt đi Thiên Nhất tông hả?! Con định vứt hai chị em Ninh Hinh đi đằng nào?! Con chớ có mà quên đứa nào mới là cậu ấm cô chiêu dòng đích của cái nhà này!”
Mục Dương thanh minh: “Cha à, sao con có thể không cho Ninh Hinh và Ninh Ý đi Thiên Nhất tông được chứ? Chẳng qua... chẳng qua con trót hứa với Như Ý sẽ để hai chị em Ninh Nguyệt cùng dắt tay nhau đi đến đấy thôi mà.”
“Tao không muốn nhắc đến ả vợ bé của mày, nhưng mày ngẫm nghĩ lại những điều mày nói ra vừa nãy đi! Nếu Ninh Hinh và Ninh Ý biết được thì nó sẽ nghĩ về mày như thế nào đây hả?!”
“Con...” Mục Dương trông thấy vẻ giận dữ của cha mình, không biết nói gì hơn.
Ông tộc trưởng thở dài thổn thức: “Mấy năm nay tao đứng ở ngoài quan sát thái độ của Ninh Hinh, dám chắc con bé rất hận người cha là mày.”
“Chẳng qua là con yêu thương Ninh Nguyệt nhiều hơn một chút vì nó hiểu lòng con hơn thôi! Còn Ninh Hinh mỗi lần gặp mặt con đều bày ra vẻ mặt lạnh như tiền, con có muốn thân thiết hơn với con bé cũng không thân thiết nổi cha à.” Mục Dương lại biện hộ.
Mục Khiêm nghe rồi cả giận, mắng nhiếc không tiếc lời: “Sao mày không cố nhớ lại xem con bé lúc nhỏ đối xử với mày như thế nào hả? Tiên trách kỉ hậu trách nhân! Mày không biết tự vấn lại chính bản thân mình hay sao? Ninh Hinh đối xử với mọi người cũng giống như đối xử với mày hay sao?!”
Mục Dương nghe cha mình mắng mà chỉ có thể cam chịu, bèn tìm chuyện để lảng đi: “Cha, cha thật sự định tổ chức thi đấu để tuyển chọn đệ tử gửi về Thiên Nhất tông ư?”
“Không phải mày luôn tự hào hai đứa con vàng con bạc kia của mày là thiên tài hay sao? Vậy cớ gì không dám để nó thi đấu, khiến mọi người trong tộc đều xem mà nể?” Mục Khiêm trừng mắt, quát.
“Nhưng Ninh Hạo mới chỉ được Luyện Khí tầng sáu, sao đủ sức cạnh tranh để lọt vào nhóm hai mươi người dẫn đầu được chứ cha?”
“Đó là chuyện của nó! Không tranh được thì ở lại đây tiếp tục tu luyện!”
Mục Khiêm nói xong bèn rời khỏi sảnh họp, không buồn liếc mắt nhìn con trai mình nữa.
***
Nằm ở vùng tây bắc của đại lục Thổ Nhạc, Dật Dương thành là thành phố tu tiên lớn nhất ở phía tây, được mệnh danh là ‘tu tiên thành’ – tức vùng đất phồn hoa của các vị tu sĩ. Thành chủ đương nhiệm của Dật Dương thành là con trai trưởng của Mục Khiêm, tên Mục Phi, hiện đã là Nguyên Anh sơ kì. Có thể nói, Mục gia chính là gia tộc hùng cứ ở Dật Dương thành, khống chế toàn bộ nơi này ở trong tay. Bởi vì ở trong thành còn có sản nghiệp của bốn đại gia tộc và các môn phái lớn nên nội quy nghiêm cấm đánh nhau, rất nhiều tán tu vào trong thành để tìm sự bảo hộ.
Ninh Hinh cùng Mục Thủy Lam xuất phủ đi dạo phố, vừa đi vừa trò chuyện.
“Ê Ninh Hinh, sao không dưng hôm nay em mày rủ tao đi dạo phố thế?” Nàng ta rất nghi ngờ động cơ của đứa em gái này.
“Sao thế? Bà không thích đi dạo phố à? Mới có mấy hôm không gặp mà bà chị đổi tính rồi à?”
“Hừ đều tại ông nội bắt tao luyện tập ngày đêm để cạnh tranh được một suất vào Thiên Nhất tông đấy. Em mày nghĩ tao không nỗ lực mà yên ổn chắc?” Mục Thủy Lam ai oán nói.
“Ủa lần này gửi đệ tử đi Thiên Nhất tông phải thông qua thi đấu nữa à? Không phải xưa nay đều tuyển chọn trực tiếp luôn sao?” Ninh Hinh ngạc nhiên hỏi lại.
“...” Mục Thủy Lam không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu cho uyển chuyển, tạm thời câm nín.
Ninh Hinh thấy vẻ mặt bà chị của mình bỗng dưng là lạ, bèn hỏi han: “Sao vậy? Không khỏe trong người hả?”
“Ê Ninh Hinh tao kể em mày nghe, mà em mày hứa đừng có giận nha.” Mục Thủy Lam hạ quyết tâm kể đầu đuôi cớ sự cho em gái.
“Không dưng giận dữ làm gì?” Ninh Hinh lại càng không hiểu.
“Nguyên do khiến cho lần này phải thi đấu là ở ông cha mày đó.” Mục Thủy Lam thấy đối phương nghe xong mà không bày ra thái độ gì, sắc mặt chẳng chút thay đổi nào bèn an tâm kể tiếp “Bình thường á, tao thấy ông già nhà tao đã không đáng tin lắm rồi, không ngờ ông già mày còn ghê gớm hơn ổng nữa.”
“Nói trọng tâm giùm đi má.” Ninh Hinh nhắc nhở.
“Chuyện là tư chất của hai chị em bây lẫn hai chị em con ả Mục Ninh Nguyệt kia đều tốt, nếu như mọi năm thì nhất định sẽ có được bốn suất vào Thiên Nhất tông đúng không? Mà như vậy thì chắc chắn sẽ có người không ưng bụng rồi. Thế xong ông già mày dõng dạc kiến nghị chọn hai chị em con ả kia, không vị trưởng lão nào chịu hết nên mới quyết định tổ chức thi đấu đó.”
Con hầu Mục Linh lẽo đẽo theo sau cô chủ mình xuất phủ, dỏng tai hóng chuyện xong bèn phẫn nộ kêu lên, rặt vẻ bất bình thay cho gia đình bà chủ: “Con thật hết hiểu nổi ông chủ rồi! Rõ ràng cô hai lẫn cậu năm nhà con tài giỏi biết bao, hơn đứt hai người kia mà!”
Ninh Hinh không nói gì, vẫn lững thững cất bước đi về phía trước. Nàng chứng kiến cả Mục Thủy Lam lẫn Mục Linh đều đang cảm thấy bất bình thay cho bản thân nhưng chính nàng lại chẳng có cảm xúc gì, chắc có lẽ nhờ mấy năm nay đã thấy đủ, nghe đủ loại chuyện tương tự nên sinh ra chai lì rồi.
“Ninh Hinh, em mày ổn không đấy?” Mục Thủy Lam mắng chửi một hồi rồi lại quay sang hỏi han.
“Có gì đâu. Cũng không phải mới lần một lần hai, quen cả rồi.” Ninh Hinh thản nhiên đáp.
“Thật sự tao hết lời để nói về ông già mày rồi em ạ.”
“Thôi cứ đi lo mấy việc đấy làm gì. Được ra ngoài chơi thì chơi cho hết mình đi.”
Trên phố là hàng hàng dãy dãy các loại cửa tiệm bán đủ loại hàng hóa từ đan được, linh phù, trận, binh khí, công pháp, linh thảo, linh thực,... ngay cả dã thú cũng có.
Ngoài ra còn có một dạng phố buôn bán đặc thù nữa, được người ta gọi là ngõ sau. Ở ngõ sau có một luật riêng, đó là cho dù người đến mang bất kì thân phận gì, tu vi cao hay thấp đều chỉ cần bỏ ra một số linh thạch nhất định làm lệ phí thì có thể vào trong bày bán hoặc trao đổi vật phẩm. Ở khu giao dịch không cần phải lo lắng vấn đề an ninh bởi ngoài lính trú trong thành thường xuyên tuần tra còn có những vị tu sĩ có tu vi cao túc trực. Bởi nói gì thì nói, đây vẫn là Dật Dương thành.
Ninh Hinh đã từng dắt theo Ninh Ý cùng Mục Cường đến đây thăm thú, trải nghiệm không khí của cuộc sống bên ngoài phủ, đồ mua về chẳng qua là mấy thứ linh thảo mà Ninh Hinh hay dùng; đồng thời bán bớt những linh phù và trận bàn cấp thấp mình tự chế tạo.
Ngoài những lúc tu luyện, Ninh Hinh chủ yếu tập trung nghiên cứu trận pháp và phù triện dùng để tạo linh phù. Bởi mẹ của nàng là một vị phù triện sư (thầy vẽ bùa chú) lục phẩm nên Ninh Hinh có cơ hội được làm quen với những thứ đó từ rất sớm, sau khi đã dẫn khí nhập thể nàng bèn bắt đầu theo mẹ học cách chế tạo. Vì thấy nàng có hứng thú nên La Tĩnh thường giảng giải thêm vài phần. Nhờ đó, hiện tại Ninh Hinh đã trở thành phù triện sư nhất phẩm.
Nếu nói nàng có thiên phú trong phương diện hiểu biết về linh thảo, vậy thì trên phương diện trận pháp, nàng thực sự là một thiên tài học một hiểu mười. Tuy kiếp trước là một người chỉ thích ru rú trong nhà nhưng lúc học tập nàng vẫn coi các môn khoa học tự nhiên là thế mạnh của bản thân. Học trận pháp cũng cần phải biết tính toán, vậy nên lúc học nàng luôn áp dụng vài phương pháp số học vào trong để dễ lí giải hơn. Thế nhưng vì tu vi hạn chế nên nàng chỉ có thể phá giải được trận pháp tam phẩm chứ chưa thiết lập được.
Trở lại vấn đề. Người trong thành thường gọi ngõ sau với cái tên khác là ngõ đào đồ quý. Chỉ cần mắt đủ sáng, vận may đủ lớn thì có thể đào được đồ tốt ở đây. Do vậy ba người nhóm Ninh Hinh rất thích con ngõ này. Mỗi người ở con ngõ này đều xứng đáng được tôn trọng, bởi họ luôn nỗ lực phấn đấu không ngừng vì ước mơ của chính mình, vật lộn với cuộc sống để mưu sinh.
Ở Tu Tiên giới, các gia tộc nhỏ và các tán tu không có gia tộc hay môn phái bảo vệ đều phải tắm mình trong bụi đời, trong cái khổ. Họ không chỉ phải lao tâm khổ tứ để gom góp đủ tài nguyên phục vụ cho việc tu luyện của bản thân mà còn phải lo lắng bị kẻ xấu giết đi để đoạt lấy tài sản mà bản thân đã vất vả gom góp.
*** Hết chương ***