Mộc Tiên Truyện

Chương 20. Hội đấu giá

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thủy Lam, chị muốn mua gì hả?

“Cũng không có gì, chị mày chỉ muốn đi xem thử linh phù (bùa), tiện thể mua một ít bạch phù (phù trắng) và máu của dã thú.”

“Hiện tại chị vẽ linh phù ổn không?” Ninh Hinh quay sang hỏi Thủy Lam.

“Cũng không ổn cho lắm nhưng đỡ hơn lúc trước nhiều. Chị mày đâu được số tốt giống mày, có mẹ là phù triện sư lục phẩm chỉ dạy.” Thủy Lam trêu ghẹo nói.

“Khi vẽ linh phù có chỗ nào không hiểu thì chị tìm mẹ em hỏi cũng được mà.”

“Cứ làm phiền mẹ mày hoài cũng không tốt đâu.”

“Chị ngại hả?”

***

Sau khi mua đủ các vật dụng để vẽ linh phù, bọn Ninh Hinh đến Đa Bảo các xem thử.

Ông chủ của Đa Bảo các rất bí ẩn, nhưng quyền lực của ông ta cực kì lớn. Ở các tu tiên thành đều có cửa hàng của ông ta, có thể nói việc kinh doanh của ông ta trải rộng không chỉ khắp đại lục Thổ Nhạc mà còn đến cả các đại lục khác nữa. Trong Đa Bảo các thường bán những món đồ lạ, vì vậy Ninh Hinh rất hay đến đây dạo xem.

“Có nghe gì chưa? Gần đây Đa Bảo các chuẩn bị mở hội đấu giá quy mô rất lớn đó.”

“Tôi có nghe nói. Nhưng Đa Bảo các vẫn chưa thông báo thời gian cụ thể mà.”

“Dù biết thì cũng có vào được đâu. Ai mà không biết mỗi lần Đa Bảo các mở hội đấu giá phí tham gia đều là con số trên trời, mấy ai chi nổi đâu.”

“Đúng vậy. Cho dù có vật quý giá gì thì cũng không đến lượt hạng người như chúng ta tranh đâu.”

Đa Bảo các thường xuyên mở hội đấu giá định kì trong thành, lần này có thể trùng với thời gian tuyển đệ tử hai mươi năm một lần của Thiên Nhất tông. Khu vực tây bắc sẽ có rất nhiều tu sĩ đến tham gia, như vậy họ cũng sẽ đi qua Dật Dương thành. Chắc đây là lý do mà Đa Bảo các mở hội đấu giá lớn như vậy.

“Ninh Hinh, hay là tụi mình đến xem hội đấu giá đi.”

“Được nha.”

Ba người Ninh Hinh sau khi dạo phố xong thì trở về Mục phủ.

****

“Mẹ ơi, con nghe nói là Đa Bảo các sắp mở hội đấu giá rất lớn đấy. Con muốn đi xem một chút, có được không ạ?” Ninh Hinh hỏi La Tĩnh.

“Dĩ nhiên là được rồi, lúc nào con đi thì nói mẹ đưa linh thạch cho nhé.”

“Con cảm ơn mẹ, mẹ thật là tốt với con. Lúc đó con dẫn Ninh Ý theo nữa. Đúng rồi! Con còn hẹn cả chị Thủy Lam. Mẹ, hay mẹ đi cùng tụi con nha.”

“Mẹ không đi đâu. Đây là hội đấu giá lớn, chắc cha con sẽ đến đó, hay là con đi với cha con nha.”

“Con không muốn đi với ông ta, ông ta đi chắc chắn sẽ dẫn theo Mục Ninh Nguyệt và Mục Ninh Hạo, có hai đứa nó thì từ vui cũng thành phiền.”

“Hinh, ông ấy là cha con, con nên thân thiết với ông ấy.

“Mẹ, con biết điều đó. Nhưng có một số chuyện con cũng không khống chế được.” Ninh Hinh nghĩ nàng đối xử với ông ta như người lạ là tốt nhất. Mỗi khi thấy ông ta thì chỉ cần giữ bình tĩnh, không xét nét vậy thì lòng nàng sẽ thấy dễ chịu thoải mái hơn.

“Mẹ sẽ nói chuyện này với cha con, đến lúc đó con cùng với cha đi nha, như vậy mẹ mới yên tâm. Trong hội đấu giá có nhiều bảo vật, sẽ có người tranh giành đấu giá nên rất nguy hiểm.”

“Mẹ, trong thành Dật Dương cấm đánh nhau mà.”

“Không sợ gì chỉ sợ xui xẻo thôi. Con đừng để mẹ lo lắng.”

Mục Thủy Lam sai người mang thư đến báo hội đấu giá của Đa Bảo các nửa tháng nữa sẽ tổ chức.

“Ý, chúng ta đi xem hội đấu giá của Đa Bảo các nha.”

“Thật không chị? Từ lâu em đã muốn đi xem thử rồi.”

***

Ngày tổ chức hội đấu giá, Ninh Hinh dẫn theo Ninh Ý và hai đứa hầu đến sảnh đấu giá trước, các nàng đứng đợi mấy người Mục Thủy Lam ở cửa sảnh đấu giá. Trong thư Mục Thủy Lam gửi lần trước có nói lần này đại trưởng lão cũng tham gia hội đấu giá, cho nên nàng không muốn đi cùng đám người Mục Dương.

“Chị, sao chúng ta không vào trong đợi mấy người chị Thủy Lam vậy?”

“Chúng ta không có lệnh bài vào cửa, bây giờ giá vào cửa cho một người khoảng hai trăm linh thạch, hay là chúng ta đợi chút nữa đi, lúc đó sẽ được vào miễn phí.”

“Qua một lúc sau, tộc trưởng Mục gia, đại trưởng lão, thành chủ Mục Phi còn có Mục Dương cùng nhau đến, theo sau là bọn Mục Thủy Lam, Mục Ninh Nguyệt và Mục Ninh Hạo.

“Ninh Hinh và Ninh Ý đến sớm vậy.” Tộc trưởng dừng lại trước mặt Ninh Hinh hỏi.

“Con chào ông nội, chúng con cũng vừa đến ạ. Con chào đại trưởng lão, chào bác cả, chào cha.” Chị em Ninh Hinh lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối.

“Vậy chúng ta cùng vào thôi.” Bác cả Mục Phi lên tiếng. Sau đó đoàn người nối đuôi nhau tiến vào Đa Bảo các.

Bước vào phòng riêng dành cho Mục gia ở buổi đấu giá, Ninh Hinh nhìn quanh căn phòng xem xét một lượt, phát hiện ra căn phòng được bảo mật rất tốt. Nó ngăn cản được tu sĩ dùng thần thức thăm dò, người trong phòng có thể thấy mọi thứ bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy được bên trong.

“Chị đến vườn Ngô Đồng tìm mày, không ngờ mày lại đi mất tiêu rồi.” Mục Thủy Lam kéo Ninh Hinh sang một bên ngồi xuống, thấp giọng hỏi thăm.

***

Nơi tổ chức đấu giá có ba lầu: Lầu một dùng để bố trí ghế ngồi cho khách phổ thông. Lầu hai bố trí hơn mười phòng gọi là Địa Tự Hiệu. Lầu ba chỉ có năm phòng gọi là Thiên Tự Hiệu.

Lầu hai và lầu ba chắc chắn đều được những vị khách có thân phận thuê rồi. Mọi thứ trên thế giới này đều là phân chia cấp bậc mà.

Nhìn thấy đám người Ninh Hinh nhìn ngó khắp nơi, Ninh Hạo liền châm chọc: “Hừ, đồ quê mùa, đúng là thứ ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hạn hẹp.”

Ninh Hạo vừa nói xong, tộc trưởng Mục Khiêm lập tức trừng mắt nhìn nó, trông mặt có chút khó chịu nói: “Mày không muốn xem thì cút.”

“Ha ha ha, Mục Ninh Hạo xem ra là người hiểu biết nhiều nha.” Mục Thủy Lam mỉa mai nói.

“Lam, có người lớn ở đây, không được hỗn.” Trưởng lão lườm Mục Thủy Lam ngăn không cho nàng nói tiếp.

“Hừ…”

“Con Lam được ta nuông chiều quá sinh hư rồi, xin tộc trưởng đừng chấp nhất con bé.”

“Chị Thủy Lam rất tốt, không có hư đốn như một số người.” Ninh Ý bỗng nhiên lên tiếng.

Ninh Hinh kéo tay em trai, ngăn không cho nó nói tiếp. Nó có hơi tức giận, không ngờ lại tiếp lời đại trưởng lão. Ninh Hinh hiểu Ninh Hạo nói ra những lời vừa rồi là muốn khoe Mục Dương đã từng dẫn chị em nó đi xem hội đấu giá. Chuyện này Ninh Ý có thể để bụng, nhưng lại không đáng để nàng quan tâm xíu nào. Nàng có thể phớt lờ Mục Dương, nhưng Ninh Ý không làm được, thằng bé vẫn còn cảm giác muốn quấn quýt cha. Ninh Hinh không biết an ủi em trai thế nào, có lẽ đợi nó lớn thêm chút sẽ không còn để ý nữa.

“Ninh Ý, có người lớn ở đây, con không được nói bậy.” Mục Dương gằn giọng nói, Bây giờ ông ta không thể nào giải quyết được mâu thuẫn giữa chị em Ninh Hinh và chị em Ninh Nguyệt nữa rồi.

“Ninh Ý, em phải chú tâm xem hội đấu giá lần này, chúng ta không có người dẫn đi xem, nên không biết khi nào mới có thể xem lại lần nữa đâu.” Thấy Mục Dương răn đe em trai, Ninh Hinh rất tức giận, mới nãy thằng Ninh Hạo nói bậy sao ông không la nó đi?

Tộc trưởng nhìn dáng vẻ lặng lẽ của Ninh Hinh, bên cạnh là Ninh Ý đang tức giận, liền cảm thấy thằng con mình thật sự lại làm ra chuyện ngu xuẩn nữa rồi. Nó yêu thương chị em Ninh Nguyệt mà lại lơ là chị em Ninh Hinh, chuyện này càng làm cho tụi nhỏ càng ngày càng oán hận nhau hơn.

Mấy năm nay Ninh Hinh càng ngày càng trầm lặng, điều này chứng tỏ trong lòng nó oán hận cha nó. Thấy thằng con không giải quyết được mâu thuẫn giữa những đứa cháu, mà trong lòng tộc trưởng tràn đầy thất vọng. Đối với đứa con út này, ông đã cho nó tất cả những gì tốt nhất nhưng giờ đây lại làm nó trở nên ích kỷ, chỉ biết quan tâm cảm xúc của bản thân mà không để ý đến cảm nhận của người khác.

Tộc trưởng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thì giọng nói của người chủ trì hội đấu giá vang lên.

“Chào mừng các vị đã tham gia hội đấu giá lần này của Đa Bảo các. Không để mọi người đợi lâu thêm nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi đấu giá nhé.”

*** Hết chương ***