Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đứng đầu đại lục Thổ Nhạc là ba đại tông môn, tiếp theo sau là năm đại gia tộc, cuối cùng là các môn phái và gia tộc nhỏ. Tài nguyên tu luyện của đại lục Thổ Nhạc hầu hết đều nằm trong tay ba tông môn và năm đại gia tộc này.
Ba đại tông môn gồm có: Thiên Nhất tông, Thiên Dương tông và Thiên Nhạc tông. Còn năm đại gia tộc là: La gia, Cố gia, Hàn gia, Mục gia và Tiết gia. Mỗi gia tộc đều phải bắt buộc dựa vào một tông môn nào đó để duy trì địa vị của mình. Mục gia từ xưa đến nay đều qua lại thân thiết với Thiên Nhất Tông. Những đệ tử ưu tú trong gia tộc đều được gửi đến Thiên Nhất Tông để tu luyện.
Thiên Nhất Tông được xem là tông môn mạnh nhất của đại lục Thổ Nhạc. Trong tông môn có bảy tu sĩ Hóa Thần và vài chục tu sĩ kì Nguyên Anh. Thực lực của các tu sĩ giảng dạy ở sảnh luyện tập rất cao, vậy nên điều kiện tuyển nhận đệ tử cũng tương đối khắc khe. Có thể nói Thiên Nhất tông là nơi quy tụ tinh anh khắp đại lục Thổ Nhạc.
Thiên Nhất tông có tám phong nằm trên tám đỉnh núi lớn, trong đó phong lớn nhất là phong của chưởng môn. Bảy phong còn lại do bảy tu sĩ Hóa Thần quản lý. Tám đỉnh núi này đều tràn ngập linh khí, đúng là thiên đường tu luyện của tu sĩ. Dưới tám phong đó còn có mười hai nội phong và hai mươi bốn ngoại phong. Người quản lý mỗi phong đều là những tu sĩ kì Nguyên Anh.
Tu sĩ muốn vào Thiên Nhất tông thì điều kiện tối thiểu phải là tam linh căn. Muốn bái sư học nghệ ngoài việc dựa vào linh căn, còn phải xem tâm tính và ngộ tính của người đó.
Mục gia thường lựa chọn những đệ tử đơn và song linh căn gửi đến Thiên Nhất tông tu luyện. Đối với Mục gia, đệ tử tam linh căn muốn vào tông môn tu luyện chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, cho nên ở lại Mục gia tu luyện là tốt nhất. Tuy nhiên, cũng có một số các đệ tử không có linh căn tốt nhưng vẫn muốn thử vận may thì phải tự mình tham gia kì tuyển chọn của tông môn.
“Cô Hinh, cô và cậu Ý đều muốn đến Thiên Nhất tông tu luyện phải không ạ?” Mục Cương ngơ ngác hỏi Ninh Hinh.
“Tao cũng tính vậy, có chuyện gì à?” Ninh Hinh vừa hỏi xong thì có chút xấu hổ, muốn an ủi nó một chút mà không biết mở miệng sao.
Mục Cường có tứ linh căn, tư chất không tốt. Từ trước đến nay nó đều ở cạnh Ninh Ý, so với nàng lớn hơn vài tuổi. Bình thường nó đều nhờ vào đan dược của nàng và Ninh Ý cho mà tu luyện. Bây giờ tu vi của nó chỉ mới là Luyện Khí tầng sáu, nếu như Ninh Ý đi đến tông môn tu luyện, nó sẽ không được ở lại Mục phủ nữa.
Vú nuôi trước giờ đều chăm sóc cho nàng và Ninh Ý rất tận tâm. Bây giờ mà chị em nàng rời đi, ngay cả khi mẹ muốn giữ vú nuôi lại thì cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ rất khó khăn.
“Thằng Cường mày đừng lo lắng quá, mẹ tao nhất định sẽ giữ vú nuôi ở lại. Mày muốn học hay muốn làm việc gì tao sẽ đi hỏi giúp cho. Nếu cần gì mày cứ nói với tao và Ý, tụi tao nhất định sẽ giúp mày.” Ninh Hinh nhìn Mục Cường nói.
“Dạ con biết rồi ạ, chẳng qua là con không nỡ rời xa cô cậu thôi.”
“Ôi trời, chuyện này thì có gì đâu. Làm như tụi tao đi luôn không về ấy, sau này tao với Ý sẽ thường xuyên về thăm nhà mà.”
“Chị với thằng Cường đang nói gì với nhau vậy?” Giọng của Ninh Ý từ xa truyền đến.
“Nói chuyện hai chị em mình có đến Thiên Nhất tông tu luyện không.” Ninh Hinh trả lời.
“Đương nhiên phải đi chứ ạ. Chị, chẳng lẽ chị không muốn đi sao?”
“Ai nói chị không muốn đi. Không phải nghe nói các vị trưởng lão vẫn đang chọn người ư?”
“Đương nhiên là chọn hai chị em mình rồi.”
“Hừ, em chỉ nghĩ đến chuyện được ra ngoài nhưng lại không nghĩ đến khi hai chị em mình đi rồi chỉ có mỗi mẹ bơ vơ một mình ở đây à?”
“Em không phải có ý như vậy…”
“Với lại chị em mình đi rồi thì thằng Cường và con Linh phải làm sao đây?”
“Chúng nó không đi cùng mình được hả chị?”
“Cô cậu không cần phải lo lắng cho tụi con đâu, mấy năm nay đi theo cô cậu tụi con cũng học được nhiều kiến thức về dược lý. Sau này con định thu gom linh thảo, lúc không có việc gì làm con sẽ ra ngõ sau mở một sạp hàng buôn bán ạ.”
“Thế à, việc này có cực khổ quá không?” Ý lớn giọng hỏi.
“Dạ lúc đầu có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng con nghĩ từ từ sẽ tốt lên thôi ạ. Nói không chừng sau này khi cô cậu quay về, con đã có cửa hàng của riêng mình luôn đó.”
“Thằng Cường, chị em tao tin mày chắc chắn sẽ thành công. Nếu như mày cần giúp gì nhất định phải nói với chị em tao, được không? Sau này chị em tao đi rồi thì mày có thể đến tìm mẹ tao.”
“Con nhớ lời cô dặn rồi ạ. Con cảm ơn cô cậu thương con.”
“Mày nói gì vậy, chị em tao coi mày như anh em mà.” Ý liền nói.
Ba người cùng nhìn nhau rồi cười.
Ninh Hinh quay về vườn Ngô Đồng thì thấy mẹ mình đang vẽ linh phù bên cửa sổ. Nếu nàng và em trai đều đến Thiên Nhất tông thì mẹ nàng ở Mục phủ chẳng phải rất cô đơn sao.
“Mẹ, mẹ đang vẽ linh phù gì vậy?”
“Con nhìn không ra à?”
“Mẹ hiểu con gái của mẹ mà, con có vẽ được tấm linh phù nào ra hồn đâu. Vả lại linh phù mẹ vẽ toàn là loại cao cấp, con làm sao biết được? Ninh Hinh do dự một chút rồi nói: “Mẹ, con không muốn đến Thiên Nhất tông tu luyện.”
La Tĩnh nghe xong liền giật mình, làm cho tấm linh phù đang vẽ giữa chừng bị hỏng mất. Bà ngẩng đầu nhìn con gái hỏi nguyên nhân: “Tại sao con không muốn đến đó tu luyện?”
“Mẹ, con thấy ở Mục gia có đủ tài nguyên để tu luyện rồi, đâu nhất định phải đến Thiên Nhất tông đúng không ạ? Hay để mình Ninh Ý đi thôi được không mẹ?”
“Con lo lắng mẹ ở lại đây một mình sao? Hinh, con còn nhỏ đừng suy nghĩ nhiều quá, mẹ sống lâu như vậy rồi tự biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Ngược lại, mẹ lo lắng cho con và Ninh Ý đến tông môn tu luyện không biết có tốt không kia kìa.
Nếu như con đến Thiên Nhất tông, con sẽ thấy thế giới này to lớn đến nhường nào, có rất nhiều cảnh vật khác hẳn khi ở Mục gia. Hơn nữa, với tư chất của con vào tông môn có thể sẽ bái được danh sư. Như vậy trong quá trình tu luyện sau này con sẽ được sư phụ chỉ điểm, không cần phải đi lòng vòng nữa. Còn có, khi con vào tông môn sẽ làm quen được rất nhiều bạn bè mới, không phải điều này rất tốt sao?”
“Mẹ, con không muốn rời xa mẹ.” Ninh Hinh vùi đầu vào lòng mẹ nói.
“Sắp thành người lớn rồi mà vẫn như con nít vậy.” Lời nói La Tĩnh mang đầy ý cười.
“Lớn rồi cũng vẫn là con gái của mẹ mà.” Ninh Hinh lầm bầm đáp lại.
Con gái là do mình sinh ra nên La Tĩnh sao có thể không hiểu được tâm tư tình cảm của nó. Bề ngoài con bé tỏ vẻ không quan tâm điều gì, nhưng kì thực nội tâm nó rất nhạy cảm. Bà biết nó vô cùng oán hận cha ruột, nếu không cũng đã chẳng tới mức bao nhiêu năm nay chưa một lần mở miệng nhắc đến lấy một câu.
Bà cũng thật sự bó tay trước những việc mà Mục Dương đã làm với con gái. Mặc dù bà cũng muốn ông ta yêu thương chiều chuộng những đứa con của mình, nhưng bà không hề có tình cảm với ông ta, vì vậy bà không thể nào khom lưng uốn gối mà cầu cạnh ông ta được. Bọn họ đến với nhau là vì lợi ích gia tộc mà thôi, bà chẳng qua chỉ là con cờ của La gia. Từ lúc mẹ bà mất đi, họ nhanh chóng gả bà đến Mục gia mà không để tâm đến cảm nhận của bà.
Kể từ ngày gả tới đây bà chưa từng về lại La gia, bà không muốn nghĩ đến mọi chuyện ở La gia trước đây. Trừ mẹ của bà ra, dường như ở đó không có người hay vật gì khiến bà luyến tiếc.
“Hinh, cuộc đời của con còn rất dài, còn nhiều chặng đường con phải đi qua. Vậy nên con không thể nào cứ ở mãi bên mẹ được, con hiểu không? Con hãy bước ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn, gặp gỡ và làm quen thêm nhiều bạn bè. Tu luyện là một hành trình dài lâu, ngoài việc tu luyện con phải học cả cách cân bằng cuộc sống của mình. Nếu không con sẽ dễ dàng đánh mất chính mình, điều này sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của con.”
“Mẹ, những điều mẹ nói con đều hiểu. Nhưng từ khi ả Tạ Như Ý kia vào cửa đến giờ cha đã rất lâu rồi không đến đây thăm mẹ. Nếu như con và Ninh Ý cũng đi, chẳng phải mẹ sẽ rất cô đơn sao?”
“Đứa trẻ ngốc này, con nên dành nhiều thời gian cho việc tu luyện. Mẹ còn mong con nên đến đó sớm chút, như vậy mẹ mới có thể chuyên tâm tu luyện được. Mấy năm qua, có con và Ninh Ý bên cạnh mẹ đã lâu lắm rồi không đóng cửa tu luyện. Nhân cơ hội này mẹ có thể đóng cửa tu luyện thật tốt mới được.”
“Có thật vậy không mẹ?”
*** Hết chương ***