Mộc Tiên Truyện

Chương 11. Tộc học kí sự (P3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc Mục Dương đi vào chỗ ở của La Tĩnh, chỉ thấy bà ấy đang ngồi dưới tán cây ngô đồng bên trong sân dõi mắt theo hai đứa trẻ Ninh Hinh và Ninh Ý đùa giỡn với nhau. Điều này làm ông có cảm giác nếu xét riêng cái phong thái ưa sự nhàn nhã, bình đạm còn thêm yên tĩnh kia thì không ai có thể bì được La Tĩnh. Mục Dương bỗng nhận ra gần đây ông đặt chân đến vườn Ngô Đồng dường như đều vì việc hai đứa con gái bất hòa.

Ninh Ý thấy bóng dáng Mục Dương bèn vui vẻ hô lên: “Cha đến rồi!”

Mục Dương gật đầu: “Ừ cha đến đây thăm các con.”

“Hôm nay cha hết bận việc rồi sao?”

“Ừ hôm nay cha không bận. Con đang làm gì thế Ninh Ý?” Mục Dương nói chuyện với con trai bằng vẻ gượng gạo.

“À con đang...”

Nhìn thấy ánh mắt đong đầy dịu dàng của mẹ khi nhìn về phía hai cha con họ, Ninh Hinh dù rõ là cha mình đến đây vì mục đích gì nhưng vẫn giả vờ không biết không hiểu, cố tình dùng giọng đầy phấn khởi nói với Mục Dương: “Cha ơi sao bao lâu nay cha không đến thăm bọn con, Ninh Ý nhớ cha nhiều lắm.”

Mục Dương nghe con gái nói vậy bèn cười nói: “Vậy con gái có nhớ cha không nào?”

“Tất nhiên là con nhớ lắm chứ. Trước đây con cứ mong ngóng cha đến thăm con và em trai nhưng đợi hoài vẫn không thấy cha đến. Bây giờ con đã quen rồi, cũng dần dần chẳng còn nhớ nữa. Có chăng nếu cha không còn đến nữa thì sau này đoán chừng Ninh Ý cũng không còn nhận ra cha nữa đâu.” Ninh Hinh trả lời.

Nghe được câu trả lời từ miệng con gái, Mục Dương sửng sốt không biết nói gì. Hồi lâu sau mới rặn ra được câu hứa:

“Về sau cha sẽ thường xuyên đến thăm hai đứa.”

Ninh Hinh nhìn chăm chú vào mắt của cha mình, nghe ông nói ra câu hứa hẹn kia:

“Thật không cha? Trước đây cha cũng hay nói rằng sẽ đến thăm con nhưng rồi lại không đến. Bây giờ cha nói thì phải đến có được không cha? Nếu như cha bận không thể đến được thì không sao cả, nhưng con xin cha đấy, đừng hứa hẹn rằng sẽ đến rồi lại thất hẹn, để con với em trai phải ngồi chờ công cốc nữa.”

Đúng vậy, trên đời chỉ có những người cha cặn bã, rác rưởi mới đi lừa con mình thôi.

“...” Mục Dương hoàn toàn câm lặng.

La Tĩnh thấy bầu không khí giữa hai cha con đã trở nên căng thẳng và gượng gạo bèn lên tiếng: “Con bé cũng rất nhớ anh, ngày nào cũng nhắc đến cha nó cả.”

Bà không muốn mối quan hệ của con gái mình và cha nó trở nên quá căng thẳng.

Ninh Hinh: “...” Vâng đúng rồi, ngày nào cũng nhắc đến việc cha tới chỗ ả đàn bà họ Tạ kia để thăm hai đứa con hoang Ninh Nguyệt và Ninh Hạo hết.

Mục Dương nghe vậy thì thấy có chút ngại ngùng, không biết nên làm sao mới có thể đối mặt với người vợ này cả. La Tĩnh trước nay sẽ không tranh đoạt bất kì thứ gì với người khác, luôn nghe theo lời chồng chưa bao giờ phản đối điều gì. Quả thực ban đầu bởi vì hai bên gia đình mai mối nên ông mới lấy La Tĩnh, nhưng sau khi chung sống lại thấy người vợ này cực kì vừa mắt: không những xuất thân cao quý mà còn sống rất biết trên dưới. Bởi vậy ông luôn tôn trọng nhân cách và phẩm chất của bà.

Thế mà sau khi ông dắt mẹ con Tạ Như Ý về nhà, mới bàng hoàng phát hiện ra rằng người vợ cả này vốn dĩ chưa bao giờ quan tâm chú ý đến ông. Bà không thèm nói gì, cũng không oán trách mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu để ông làm tất cả những gì mình muốn khiến Mục Dương cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Tạ thị là người mà ông yêu thương, đã chịu quá nhiều khổ cực trong đời nên tất nhiên bình thường khó tránh được việc ông bù đắp bằng cách dành nhiều tình yêu thương hơn cho bà ấy. Vả lại dù cho Ninh Hinh và Ninh Ý không được ông ưu ái bằng chị em Ninh Nguyệt, Ninh Hạo thì hai đứa chúng nó vẫn là con dòng đích, ông vẫn xem trọng chứ không hề hắt hủi bỏ rơi.

Tu Tiên giới là nơi kẻ mạnh có quyền nhưng trong các gia tộc lớn vẫn rất coi trọng vấn đề đích, thứ.

“Hinh, cha nghe nói hôm nay con đã dẫn khí nhập thể thành công rồi đúng không?” Mục Dương lại hỏi Ninh Hinh.

“Đúng vậy thưa cha. Hiện tại con đã là tu sĩ kì Luyện Khí rồi.”

“Ừ tốt lắm. Cứ tiếp tục nỗ lực con nhé.” Mục Dương gật đầu ra vẻ hài lòng.

“Vâng con biết rồi.”

Thấy câu chuyện đã đi theo đúng hướng mà mình muốn, Mục Dương lại hỏi tiếp: “Nghe bảo hôm nay chị con đến chúc mừng con dẫn khí nhập thể thành công, rốt cuộc không rõ do đâu mà nó vừa khóc vừa chạy về nhà.”

“Hả? Nó lại khóc nữa à? Mục Ninh Nguyệt lớn hơn con tới hai tuổi đấy, sao động tí là khóc thế, thật chẳng ra làm sao. Mà nó khóc thì làm sao con biết được mà cha hỏi thế? Con có phải mẹ nó đâu?” Ninh Hinh cố ý không trả lời theo ý mà Mục Dương muốn, mà chọn cách đá đểu Mục Ninh Nguyệt một phen. Mục Dương chưa kịp lên tiếng thì nàng đã hỏi lại:

“Không phải mọi khi cha rất bận ư? Sao hôm nay cha biết nó vừa khóc vừa chạy về nhà hay thế? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng đáng để cho cha phải bận lòng ư?”

“Chuyện nhỏ? Lẽ nào con không biết đệ tử của Mục gia chúng ta phải biết đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Hơn nữa đó cũng là chị của con mà.” Mục Dương nhẫn nại nói. Dẫu biết hai đứa Ninh Hinh và Ninh Nguyệt quan hệ không tốt, nhưng chẳng ngờ là bọn nó căm ghét nhau đến như vậy. Điều này khiến ông thật không ngờ tới.

Ninh Hinh kiềm chế cơn giận nói: “Khó khăn lắm cha mới đến thăm bọn con được một lần, sao cứ nhắc đến con nhỏ đó mãi thế? Lần trước cha đến là vì con phạt đứa ở gái của nó, lần này là vì nó khóc chạy về nhà. Cha có thể đừng vì chút chuyện của nó mà đến đây được không? Mẹ nhớ cha nhiều như vậy, chẳng lẽ cha không muốn nói chuyện với mẹ ư?”

Thấy con gái không trả lời câu hỏi của mình, Mục Dương tức giận quát: “Cha đang hỏi con đó, sao con không trả lời cha?”

Ninh Hinh nhìn cha mình giận dữ mà có chút sợ sệt, còn thêm cả uất ức và tủi thân nữa. Bao cảm xúc dồn nén khiến nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã. La Tĩnh thấy con gái khóc bèn nói với Mục Dương: “Có gì từ từ nói, sao lại lớn tiếng làm gì? Nếu anh bận quá thì về sau không cần tới đây nữa đâu.”

Đây cũng là lần đầu tiên từ sau ngày cưới, bà nói nặng chồng mình.

Do Ninh Hinh khóc nên Mục Dương cũng không muốn gắt con gái nữa. Giờ nghe lời nói không có chút tình cảm nào của vợ, ông chỉ thấy bà đã chiều chuộng con cái quá mức rồi. Nghĩ sao nói vậy, Mục Dương bảo với vợ: “Bây giờ con cái con nhỏ, người lớn phải dạy dỗ cho thật tốt. Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Tre non thì dễ uốn, đợi nó lớn rồi thì dạy sao được nữa. Hôm nay Ninh Nguyệt vốn là có ý tốt, vậy mà nó lại nói toàn lời khó nghe, hoàn toàn không thể hiện ra chút gia giáo nào của thế gia đại tộc cả.”

Ninh Hinh nghe những lời phàn nàn của Mục Dương, không kìm được tức giận nữa bèn hét toáng lên: “Sao cha nói con mất dạy? Đấy là con chỉ nói với con gái rượu của cha có hai câu mà cha đã đến độ này! Đêm hôm tối mịt cha đến đây khiến nơi này trở nên không thoải mái! Cha không muốn đến thì thôi, chẳng có ai ép cha đến đây hết! Cha nghĩ bản thân biết rõ sự việc đầu đuôi ra làm sao à? Lúc Mục Ninh Nguyệt khóc thì cha biết, còn lúc con khóc thì cha ở nơi nào hả cha?

Vì sao lúc con bị người ta bêu riếu, cha không đứng ra đòi công bằng cho con? Rõ ràng đều là con gái ruột của cha nhưng cha lại phân biệt đối xử, kẻ trọng người khinh! Mục Ninh Nguyệt muốn làm chị gái của con sao? Nằm mơ đi! Cha yêu thương chúng nó bao nhiêu con chẳng quan tâm, nhưng cha không có tư cách đi ép người khác phải yêu thương chúng nó như cái cách cha đang làm!”

Ninh Hinh vừa khóc vừa nói. Nàng cảm nhận được hình bóng người cha mà nàng yêu quý thuở còn bé đã hoàn toàn bị Mục Ninh Nguyệt cướp đi rồi; hoặc có lẽ là nàng cả nghĩ mà thôi, người cha đó vốn dĩ không hề tồn tại. Kiếp trước nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình cha, nên Mục Dương chiếm vị trí rất quan trọng ở trong tim nàng.

Ninh Hinh lặng im rơi nước mắt, lộ ra vẻ quật cường cùng xa cách, không muốn ai đến gần mình. Thấy chị mình khóc, Ninh Ý cũng đứng một bên khóc òa theo khiến cho Mục Dương không biết nên làm gì. Đến lúc này, La Tĩnh mới lại lên tiếng:

“Thôi anh về đi. Có lẽ hai đứa nhỏ cần được ở một mình. Còn nữa, em cũng không hi vọng Ninh Nguyệt tiếp tục gây ảnh hưởng đến cuộc sống của con gái chúng ta. Anh về bảo nó về sau nếu không có chuyện gì thì đừng lảng vảng đến trước mặt Ninh Hinh nữa.”

Mục Dương nghe vậy bèn giải thích: “Anh chỉ muốn hỏi rõ cơ sự mà thôi.”

“Về sau anh có đến đây thì mẹ con em vẫn chào đón, nhưng xin anh đừng có vì chuyện của bọn họ mà đến đây. Mục Dương, đúng là có vài việc em sẽ không tính toán đôi co với anh, nhưng nếu động đến con của em thì đừng nghĩ em sẽ để yên.”

“...” Vợ ông đang bảo rằng ông ăn hiếp con gái mình sao?

Mục Dương nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó nói: “Vậy lần sau anh lại đến.”

“Mẹ, mẹ xem cha kìa. Lần nào đến đây cũng như vậy. Con ghét ba mẹ con Mục Ninh Nguyệt lắm.” Ninh Hinh nhìn theo bóng lưng của Mục Dương, trong lòng đầy mất mát.

“Mẹ xin lỗi con. Tất cả là do mẹ không tốt.”

“Không phải đâu. Lỗi là ở ông già Mục Dương kia và ba mẹ con Tạ Như Ý.”

“Hinh, mẹ biết con đang giận nhưng ông ấy là cha con, sao con có thể gọi thẳng tên một cách cộc lốc như vậy được?” La Tĩnh nhắc nhở một cách nhẹ nhàng.

“Giá mà ông ta không phải cha con thì hay biết mấy, con cũng chẳng cần phải tổn thương đến độ này.”

La Tĩnh nghe con gái nói mà lòng buồn rầu, hoàn toàn không nghĩ đến việc con gái đã nảy sinh suy nghĩ như vậy.

*** Hết chương ***