Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi từ vườn thuốc trở về, Ninh Hinh luôn trong trạng thái trầm tư. Nàng cảm thấy những lời bác năm nói cũng có cái lí riêng của nó. Muốn thành thạo một môn học nào đó thì cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực. Điển hình là việc em trai của bác vẫn luôn chú trọng luyện thể trước khi đi vào con đường tu luyện chính thức.
Mặc dù Ninh Hinh tạm thời không còn luyện thể nữa, nhưng nàng vẫn tiếp tục dùng linh khí để tôi thể. Bất kì việc gì chỉ cần bản thân nàng muốn thì sẽ cố gắng làm cho đến cùng.
Khi Ninh Hinh cảm nhận được người cùng tộc có song linh căn ngồi bên cạnh đang tiến hành dẫn khí nhập thể, nàng mới bắt đầu thực hiện. Lúc linh khí tụ thành luồng chảy vào cọ rửa kinh mạch của nàng, cái cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa đến rồi lan ra toàn thân. Ninh Hinh cắn răng nhịn đau, tiếp tục niệm pháp quyết dẫn dắt linh khí tiến vào đan điền, đến khi đan điền tràn ngập linh khí mới dừng lại. Sau khi cảm giác đau đớn qua đi, Ninh Hinh cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, sức mạnh ở bên trong giống như có dùng cũng không cạn kiệt.
“Nhanh như vậy mà đã dẫn khí nhập thể được rồi. Chúc mừng em gái, giờ em đã là là một tu sĩ Luyện Khí rồi đấy.” Giọng của Mục Ninh Nguyệt truyền đến khiến cho tâm tình vui sướng vừa nãy của Ninh Hinh bốc hơi sạch sẽ.
Nàng cười khẩy đáp: “Mục Ninh Nguyệt, rốt cuộc đầu óc mày có vấn đề hay là do mày có khuynh hướng thích bị ngược đãi nên cứ thích tìm tao gây chuyện vậy? Mày thích làm chị gái người khác lắm à? Hay là mày chỉ muốn làm chị của tao thôi?”
Bây giờ Ninh Hinh đã không còn chút kiên nhẫn nào với Mục Ninh Nguyệt nữa. Lí do đầu tiên là vì người cha tồi tệ Mục Dương, ngoài ra ở trong mắt Ninh Hinh, nàng ta giống như con ruồi lì lợm vậy, suốt ngày cứ vo ve trước mặt làm cho nàng thấy rất phiền phức. Hơn hết Mục Ninh Nguyệt lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm đến nàng, thường xuyên bày ra dáng vẻ ân cần hỏi han khiến cho người không biết còn tưởng bọn họ là chị em ruột thịt thân thiết lắm.
“Ê Ninh Hinh, Ninh Nguyệt chẳng qua là có ý tốt thôi, sao mày lại ăn nói kiểu đó?” Một đệ tử Mục gia cảm thấy tức giận thay cho Mục Ninh Nguyệt, bèn đứng ra đòi công bằng.
Ninh Hinh nhìn sang chỗ gã vừa nói kia. Thằng đó chỉ là đệ tử xuất thân từ chi thứ của Mục gia, tên là Mục Thiên Tường, mang song linh căn Thổ - Mộc.
Ôi chao, nói không ngoa thì thằng tép riu đó chính là cái đuôi chỉ biết bám dính theo sau Mục Ninh Nguyệt, lúc tu luyện cũng luôn để ý đến đứa con hoang kia.
“Ồ? Vậy mày nói xem nãy giờ tao làm gì nó?” Ninh Hinh nhếch mép cười, hỏi lại Mục Thiên Tường.
Bình thường khi nàng cười rộ lên sẽ khiến cho người khác cảm thấy rất dễ gần, nhưng bây giờ tuy là nàng cũng cười đấy nhưng nụ cười này lại mang theo tư thái bề trên nhìn kẻ dưới của cô cả dòng đích nhà họ Mục.
“Còn nữa, mày rốt cuộc có mối quan hệ gì với nó vậy? Làm sao mày biết được nó đang nghĩ gì hay thế? Lẽ nào mày là con giun trong bụng nó hả Mục Thiên Tường?” Ninh Hinh vờ ngớ ngẩn mà hỏi lại, khiến xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười.
Mục Thiên Tường nghẹn họng không biết trả lời sao. Hắn cũng không dám cãi lại bởi đối phương là cô chủ thuộc dòng đích của Mục gia.
Tuy rằng Mục Ninh Hinh còn nhỏ tuổi thật, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ nếu như lỡ chọc vào tổ ong bầu này thì bản thân về sau tuyệt đối không thể sống yên. Mặc dù Mục Ninh Nguyệt có Mục Dương làm chỗ dựa thật đấy nhưng vẫn không cách nào nằm trên cơ so với Mục Ninh Hinh được.
Thấy người phe mình thua thiệt, Mục Ninh Nguyệt lại lên tiếng như đang vì muốn hai bên hoà giải nên đứng ra can ngăn: “Em gái, em không nên nói như vậy. Anh Thiên Tường chẳng qua là có ý tốt thôi mà.”
Ninh Hinh bị bộ dạng người tốt biết suy nghĩ vì mọi người của Mục Ninh Nguyệt làm cho bật cười: “Ủa thật vậy à? Sao tao không nghe ra được ý tốt đâu cả thế? Mục Ninh Nguyệt, quanh năm suốt tháng mày diễn như vậy có cảm thấy mệt không chứ tao thấy mệt giùm cho mày luôn đó. Quan hệ của tao với mày cả cái Mục phủ này làm gì có ai mắt toét đến mức không nhìn ra được kia chứ. Tao ghét mày, mày cũng ghét tao, vậy hà cớ gì lúc nào mày cũng bày ra bộ dáng chị em thân thiết chỗ đông người vậy hả đồ con hoang?”
“Không có, chị không bao giờ nghĩ thế!” Mục Ninh Nguyệt vội vàng giải thích, hệt như mình hoàn toàn không phải là kiểu người như vậy mà tất cả là do Ninh Hinh đổ vấy.
Ninh Hinh tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cắt ngang lời tự biện bạch của ả ta: “Mục Ninh Nguyệt, tao cảnh cáo mày. Mày không có tư cách làm chị tao, chớ có đứng đó mà dính vạ vào miệng. Mày cũng không cần ở trước mặt mọi người giả vờ giả vịt nữa đâu, dù mày mang tiếng tốt hay tao mang tiếng xấu cũng vậy thôi, tao đếch quan tâm mấy thứ hư vinh cỏn con đó. Cái ngữ mày chẳng qua chỉ là đứa con hoang được nhặt về nuôi, làm gì có tư cách mà đòi chung mâm với tao? Chết cười thật, thài lài mọc ở bãi sông, tuy rằng mướt mát vẫn tông thài lài.”
Nói xong, Ninh Hinh bỏ đi luôn, mặc kệ đám người kia bàn tán.
Nhìn thấy sắc mặt của Mục Ninh Nguyệt trắng bệch không còn giọt máu vì những lời kia, Mục Thiên Tường vội vàng chạy đến an ủi nàng thơ:
“Ninh Nguyệt, nàng không cần đau lòng mà làm chi. Mục Ninh Hinh ỷ có người mẹ tốt nên mới ngông nghênh như vậy thôi.”
Cái ngữ mày chẳng qua chỉ là đứa con hoang được nhặt về nuôi, làm gì có tư cách mà đòi chung mâm với tao? Những lời này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Mục Ninh Nguyệt, khiến cho nàng ta càng căm hận Mục Ninh Hinh hơn. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Mục Ninh Hinh lại coi khinh nàng như vậy?
Mục Ninh Hinh! Mày hãy chờ đó, tao sẽ cướp hết tất cả mọi thứ mày có, khiến mày trắng tay mới thôi.
***
Lúc Mục Ninh Nguyệt quay về vườn Như Ý liền thấy được cảnh cha, mẹ và em trai vui vẻ hòa thuận bên nhau, nàng ta lập tức rơi nước mắt, khóc rấm rứt đầy uất ức.
“Chị, chị làm sao vậy? Có phải Mục Ninh Hinh lại ăn hiếp chị không?” Mục Ninh Hạo thấy mắt chị mình đỏ hoe bèn lớn tiếng hỏi.
Hôm nay hắn không đến sảnh tu luyện nên không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết khắp Mục phủ không có ai dám trêu chọc chị hắn cả, ngoại trừ Mục Ninh Hinh.
“Ninh Hạo, Hinh là chị của con. Con không thể gọi cộc lốc như vậy được.” Mục Dương quát răn.
Thấy Mục Dương có hơi tức giận, Tạ thị ở bên liền chen vào trách móc con trai: “Hạo, nghe lời cha đi con.”
Sau đó ả lại quay qua hỏi han Mục Ninh Nguyệt: “Con làm sao vậy? Không phải đã nói là do Ninh Hinh dẫn khí nhập thể được rồi nên con đi chúc mừng nó sao? Cớ gì bây giờ lại khóc mà chạy về thế? Con là chị gái của con bé, con phải bao dung với con bé chứ?”
Nghe Tạ thị nói vậy, Mục Dương liền cảm thấy người vợ này quả thật là một người dịu dàng lương thiện. Tuy ông đã dẫn ba mẹ con họ về Mục gia nhưng lại bị cha ông mắng cho một trận. May mắn ở chỗ La thị không phải là một người đàn bà đanh đá, bằng không thì chuyện này rất khó giải quyết êm xuôi.
Ai ngờ Tạ thị nói xong, Mục Ninh Nguyệt như chạm đến chỗ đau, khóc càng to hơn.
“Nguyệt, nói cho cha mẹ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thấy con gái khóc thương tâm như vậy, trong lòng Tạ thị cũng cực kì sốt ruột. Con gái ả từ nhỏ đã rất thông minh, bình thường sẽ không chịu thua thiệt. Nó lại có tư chất tốt, mới tu luyện hai năm đã là Luyện Khí tầng bốn rồi. Ở Mục phủ làm gì có ai dám ức hiếp nó, sao hôm nay lại khóc khổ đến độ này?
“Ninh Hinh… Ninh Hinh nói con là đồ con hoang nên không xứng làm chị gái của nó, đã vậy còn không cho con gọi nó là em gái nữa. Cha, con không phải là con gái của cha sao, tại vì đâu nó lại nói con là con hoang kia chứ?” Mục Ninh Nguyệt vừa khóc rấm rứt vừa nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Em biết ngay là con nhỏ Mục Ninh Hinh ăn hiếp chị mà!” Mục Ninh Hạo nghiến răng nghiến lợi, nói gằn từng chữ một: “Cha, con không cần con nhỏ Mục Ninh Hinh làm chị gái con nữa. Nó quá đáng ghét, con không thích nó chút nào.”
“Ninh Hạo! Con im miệng ngay cho mẹ!”
“Hừ!” Mục Ninh Hạo sầm mặt, tỏ vẻ rất không phục.
Nghe chị em bọn nó nói mà Mục Dương cảm thấy quả thực là Mục Ninh Nguyệt đã phải chịu nhiều thua thiệt, nên ông không ngừng an ủi hai đứa.
“Anh, em biết rõ bên phía chị Tĩnh và Ninh Hinh, Ninh Ý không cách nào tỏ ra thích em, nhưng Ninh Hinh cũng không thể nào nói con em như vậy được. Dù sao thì con Nguyệt cũng là cô chủ của Mục phủ mà.” Tạ Như Ý vừa an ủi Mục Ninh Nguyệt vừa khóc lóc kể lể với chồng mình.
“Thôi được rồi. Anh sẽ đi qua bên kia dạy dỗ lại Ninh Hinh.” Nói xong ông ta lại lấy ra vài đồ tốt cho chị em Mục Ninh Nguyệt, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần.
Sau khi Mục Dương rời đi, Mục Ninh Nguyệt mới nói với Tạ thị: “Mẹ, con thật sự rất ghét Mục Ninh Hinh. Con ả đó dựa vào đâu mà dám lên giọng với con như vậy, dựa vào đâu mà khinh thường con như vậy?”
“Nguyệt, con yên tâm đi. Chắc chắn bây giờ cha con đã đi qua bên đó rồi. Con nhỏ Ninh Hinh kia tính tình nóng nảy như vậy, nhất định cha con và nó sẽ cãi nhau thôi. Rồi đây tình cha con họ coi như là…”
Tạ Như Ý nhìn con gái rồi nói một cách đầy thâm ý.
“Nên nhớ sau này con cùng thằng Hạo không được đối đầu trực tiếp với nó nữa nghe chưa. Con nhỏ đó rất tinh ranh, cũng không phải là người sẽ chịu nhận cái thiệt về mình. Ở Mục phủ, tư chất của nó so với con cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chúng ta khó đánh đổ địa vị của nó trong cái nhà này lắm.”
Quả thật Tạ thị là một người rất biết mình biết người. Mỗi câu nói đều nhắm vào chỗ trọng yếu. Nhất là biết đẩy đưa mâu thuẫn sang phía La Tĩnh, kế đến là đào sâu sự bất hoà trong mối quan hệ giữa Ninh Hinh và Mục Dương.
*** Hết chương ***