Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trịnh Tuần gật gật đầu với màn hình.

Bình luận lại điên cuồng nhảy lên.

“Mẹ ơi? Trịnh thần đồng ý?”

“Quá nhanh!”

“Minh Tước lại lấy được bảo bối.”

“Gia nhập Minh Tước có gì không tốt chứ? Công hội xếp 20 hạng đầu, có thực lực có nội tình, cũng có thể làm bàn đạp nhảy đến công hội hào môn.”

“Sao nhìn Nhị Chùy có vẻ mờ mịt vậy nhỉ? Hắn hiểu được công hội là gì không thế?”

Trịnh Tuần không phụ kỳ vọng, quay đầu đi hỏi em trai họ Vương.

"Công hội là gì?"

"..."

Em trai họ Vương xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng giải thích.

"Công hội là do người chơi tổ chức, từng khu đều có. Công hội lớn có thể cung cấp đầy đủ phương án huấn luyện và sân bãi mô phỏng, trợ giúp người chơi ký ước có nơi tốt để nâng cao tố chất bản thân, sau khi tiến vào phó bản có cơ hội sống sót trở về cao hơn. Ngoài ra, mức lương mà công sẽ lớn đưa ra cho người chơi cũng rất hậu hĩnh, trước khi chết áo cơm không lo hoàn toàn không thành vấn đề."

"À."

Trịnh Tuần cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Cho nên anh có gia nhập Minh Tước không?"

"Minh Tước là gì?"

"..."

Em trai họ Vương lau mặt một phen.

"Anh bạn vẫn nên nhìn đường đi, đừng để bị ngã."

Trịnh Tuần lễ phép mỉm cười với màn hình, trả lại vòng tay cho em trai họ Vương.

Cùng lúc đó, văn phòng hội phó công hội Minh Tước.

Phó hội trưởng Tiêu Tuấn tập trung tinh thần vào Trịnh Tuần trên màn hình chiếu lớn, trợ thủ bên cạnh không phục lắm.

"Anh Tiêu, Trịnh Tuần này là ngốc thật hay là kiêu ngạo vậy chứ? Nghe hắn nói cái gì kìa."

Một vị nữ trợ thủ khác tha xoắn nhẹ đuôi tóc xoăn, đôi chân dài bắt chéo tựa vào bên cạnh bàn làm việc.

"Đầu óc không được bình thường, nhưng thân thể phản ứng nhanh, dáng vẻ được, cũng coi như tuấn tú lịch sự."

Trợ thủ nam trẻ tuổi quả thật tức muốn bốc khói.

"Chị Dung, chị chỉ thích đẹp thôi!"

Tô Hải Dung lườm cậu ta một cái.

"Chị đây nông cạn như vậy đó."

Tiêu Tuấn không có gia nhập vào cuộc đối thoại của hai trợ thủ, anh ta quan sát Trịnh Tuần trong màn hình, lúc này đối phương đang không kiên nhẫn nghe ông chủ tiệm bánh bao bô lô ba la, cố gắng moi móc thông tin từ hắn.

"Trịnh Tuần này..." Ngón tay anh ta gõ vào tay vịn ghế, "Không chỉ năng lực chiến đấu mạnh, dường như hắn còn có một loại khứu giác đặc biệt đối với nguy hiểm, là loại người mà chúng ta cần."

Nói xong, Tiêu Tuấn đứng dậy khỏi chiếc ghế rộng rãi, một cánh tay của anh ta đang quấn băng vải màu trắng.

"Thu dọn đồ vật này nọ, đi đến khu 1089. Trịnh Tuần từ phó bản đi ra, người đầu tiên nhìn thấy phải là công hội Minh Tước chúng ta."


Đội ngũ trong vô thức bị chia làm hai nhóm.

Trịnh Tuần và Mạnh Sâm đều tự cầm đầu.

Trịnh Tuần không có ý định muốn làm tiểu đội. Với thực lực của hắn hoàn toàn có thể qua ải nhanh chóng mà không bị thương, nhưng hiện tại hắn không lựa chọn làm như vậy, là bởi vì trong lòng hắn không nắm chắc.

Lúc này phó bản Cô bé quàng khăn đỏ chẳng những có thêm chín vị người chơi xa lạ, mà ở một vài chi tiết nhỏ, cũng có sự khác biệt rất nhỏ so với 1000 lần mà lúc trước hắn đã trải qua.

Không ảnh hưởng toàn cục, nhưng đáng để đề cao cảnh giác.

Bọn họ chiếm được manh mối từ ảnh chụp, ảnh chụp này Trịnh Tuần đã xem đến muốn nát bấy.

Trong bức ảnh chính là một nhà bốn người, cô bé quàng khăn đỏ, cha, mẹ, bà ngoại.

Cô bé quàng khăn đỏ ôm một con cừu bông đứng ở chính giữa, khuôn mặt của cha mẹ cô bé bị cào đi, chỉ còn lại hai lỗ thủng trống rỗng.

Bà ngoại cười rất từ ái, đứng ở phía sau cô bé quàng khăn đỏ, đôi bàn tay già nua nhẹ nhàng đặt lên hai vai của cô bé.

"Tấm ảnh chụp này có thâm ý gì sao?" Hứa Lê hỏi.

Trần Tử Tranh nhíu mày, trực giác phụ nữ làm cho cô ta nhận thấy có vấn đề.

"Cha mẹ quan hệ không tốt, đứng ở hai bên bà cụ, thân thể và vẻ mặt trông cũng rất cứng ngắc."

Cố Viễn Hằng liếc nhìn ảnh chụp một cái, hỏi Trịnh Tuần.

"Anh thấy thế nào?"

Trịnh Tuần không muốn nói gì cả.

Câu chuyện này đã lăn qua lộn lại 1000 lần, hắn đã thuộc làu làu.

Cô bé và mẹ mỗi ngày phải chịu đựng hành vi tàn bạo của cha, trong lúc bảo vệ cô bé, bà ngoại không cẩn thận bị cha đang trong cơn tức giận đẩy ngã xuống đất chết đi, mẹ phát điên, cầm dao lao về phía chồng.

Một sự kiện xã hội bi thảm.

"Bà lão này rất thương yêu đứa bé."

Trịnh Tuần nói một câu ba phải cái nào cũng được.

“Lời này là ý gì?”

“Giống như nói một câu vô nghĩa hữu dụng.”

“Đến hiện tại phó bản chỉ có ảnh chụp này là một manh mối, hẳn nó chính là manh mối mấu chốt phải không?”

“Người đẹp Tranh Tử nói có lý, hãy bắt đầu từ mối quan hệ trong bức ảnh, nói không chừng sẽ phát hiện ra gì đó.”

Tám người đều đang nghiên cứu tấm ảnh chụp kia, chỉ có Trịnh Tuần và Chung Dục là đang pha trò chọc cười.