Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Chủ yếu là Minh Tước cũng không nghĩ tới, một cái phó bản cấp A bình thường, thế mà lại mở ra nhánh ẩn cấp SS. Vốn không mang nhiều người, suýt chút nữa là đi tong hết toàn bộ.”

Giờ phút này, Nhị Chùy tiên sinh đang cãi nhau với sinh viên họ Chung.

Chung Dục nói hắn là kẻ đạo đức giả, vừa rồi khi đánh con nhện tát cậu ta một cái, đến phiên Hứa Lê thì bảo người ta cúi đầu xem hoa nhỏ.

"Lần đầu tiên là tôi không có chuẩn bị."

Trịnh Tuần lẽ thẳng khí hùng.

"Đánh cậu cũng là ngoài ý muốn."

Chung Dục quả thực không thể tin được.

"Anh trai, anh đánh cũng đã đánh, lại còn cãi cố!"

"Vậy cậu nói tôi có không có cứu cậu đi."

"Anh cứu thì có cứu" Chung Dục khoa tay múa chân, "Nhưng đổi lại, em cũng mất đi tôn nghiêm!"

"Vậy lần sau trước khi ra tay tôi sẽ xin lỗi cậu trước."

"Này còn được."

"Thực xin lỗi."

"...... Hả?"

Hả???!!!

Chung Dục ý thức được cái gì, thân thể nhanh hơn so với đầu óc, theo bản năng nghiêng mặt về phía bên trái.

Kết quả lần này Trịnh Tuần vừa vặn đưa tay về phía bên trái, bốp một tiếng giòn vang, Chung Dục vừa vặn bị tát.

"Chết tiệt!"

Trịnh Tuần không để ý tới, cây búa trong tay đập ra ngoài.

Một thanh liêm đao dài đột nhiên nửa đường xuất hiện!

Con nhện sói mặt người kia bị trảm dưới liêm đao, chia làm hai nửa một cách thê thảm.

Trịnh Tuần ngẩng đầu nhìn người ra tay, không phải ai khác, chính là Mạnh Sâm ngay từ đầu liền đã không hợp với hắn.

Mạnh Sâm giật giật cổ tay, rút liêm đao trở về, khiêng trên bả vai, cười lạnh với Trịnh Tuần.

"Lại muốn chơi trội một mình? Nghĩ thật đẹp."

Trịnh Tuần không nói chuyện, nhưng Chung Dục với hai vết bàn tay đối xứng nhảy ra.

"Hứ, cái tên này anh có thái độ gì vậy? Có bản lĩnh thì lúc hai con quái trước nhảy ra, anh đừng có trốn!"

Mạnh Sâm lười nói chuyện với người mới ngu ngốc ngay cả quy tắc cơ bản cũng chưa biết.

Cũng không quay đầu lại đi tuốt đàng trước.

"Anh, anh xem anh ta ——"

Chung Dục còn muốn lý luận, lại bị Trịnh Tuần ngăn lại.

Cảnh trò chơi tiếp theo sắp bắt đầu, hắn không muốn tranh chấp vô nghĩa.

“Mạnh Sâm này...... Có thù oán với Trịnh Tuần à?”

“Không giống lắm, mười người bọn họ giống như là được tập hợp ngẫu nhiên, không quen biết nhau.”

“Đơn giản là ghen tị thôi, vị chua cách màn hình mà tôi cũng còn ngửi thấy được.”

“Tính tình Trịnh Tuần thật không tệ, là tôi thì đã đập cho một búa rồi.”

“Nhưng mà Mạnh Sâm cũng có chút thiên phú chiến đấu nhỉ? Một liêm đao kia thoạt nhìn cũng không đơn giản.”

“Trận phó bản sinh tử này, nếu mười người bọn họ đều có thể sống sót, đoán chừng có hai ba người sẽ được công hội lớn ký hợp đồng.”

“Cũng phải sống sót rồi nói sau, người chết thì không có hợp đồng mà ký đâu.”

“Tôi thấy tên nhóc Chung Dục này cũng không tệ, không tim không phổi, làm linh vật.”

Mạnh Sâm đơn phương nổi lên xung đột với Trịnh Tuần, hơn nữa Mạnh Sâm cũng triển lộ ra thực lực của anh ta.

Lúc này bầu không khí trong đội ngũ trở nên căng thẳng.

Hứa Lê Chung Dục đương nhiên là đứng về phía Trịnh Tuần vô điều kiện, Trần Tử Tranh không đứng về bên nào cả, nhưng cô ta lạo nghiêng về phía trận doanh của cô gái kia hơn.

Thanh niên mặc vest Cố Viễn Hằng vẫn duy trì hình tượng là người gìn giữ hòa bình, không đứng về bên nào.

Hai người chơi vô danh sau khi thương lượng, chọn Mạnh Sâm, dường như bọn họ cho rằng bên Trịnh Tuần có nữ, sẽ bị cản trở.

Trần Tử Tranh không kiên nhẫn liếc mắt xem thường hai tên đối diện, có đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, ngược lại làm cho cô ta kiên định lựa chọn bên phe Trịnh Tuần.

Hai anh em họ Vương là cây cỏ đầu tường, hai anh em bọn họ không đắc tội được ai cả, anh trai ở bên phe Mạnh Sâm kia, em trai ở bên phe Trịnh Tuần.

Em trai họ Vương không quên vuốt mông ngựa Trịnh Tuần.

"Anh bạn, công hội Minh Tước gửi lời mời cho anh kìa."

"Minh Tước là cái gì? Công hội là cái gì?"

Trịnh Tuần còn chưa rõ tình huống cho lắm.

"Đây này đây này."

Em trai họ Vương chủ động ấn vào vòng tay của mình, cho Trịnh Tuần xem.

Mặt của Trịnh Tuần xuất hiện trong phòng phát trực tiếp, một loạt bình luận chào hỏi hắn.

“Hi, anh Trịnh.”

“Gọi anh cái gì chứ, phải kêu Trịnh thần!”

“Cười chết mất, chém hai con nhện đã kêu thần?”

“Anh đi mà làm đi.”

“Ngay cả góc chết cũng có thể đẹp trai như vậy, không hổ là anh Trịnh của em!”

“Trịnh Tuần thật sự sẽ đến Minh Tước chứ?”

Trịnh Tuần không để ý tới loạt bình luận nói cái gì, lực chú ý của hắn nằm ở bình luận được ghim ở đầu bình luận do công hội Minh Tước phát ra.

Nếu bạn bỏ ra một số tiền nhất định trong phòng phát trực tiếp, bình luận có thể được ghim ở đầu trong một thời gian nhất định.

Bình luận này cho tới bây giờ cũng chưa mất đi, xem ra Minh Tước muốn duy trì nó cho đến khi Trịnh Tuần đánh xong phó bản, bảo đảm hắn có thể thấy.