Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Dấu bàn tay trên mặt cậu rất đối xứng."
"Anh, anh có miệng thì hãy nói vài câu tiếng người đi."
Trịnh Tuần không quan tâm ảnh chụp, hắn đang suy nghĩ quá trình tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào.
Lúc trước nơi "Bà ngoại" ở, là một khu chung cư sáu tầng, nhà bà ngoại ở tầng bốn.
Cấu tạo của khu chung cư này rất thần kỳ, hai bên trái phải đều có lối vào, hơn nữa cả hai lối vào đều có thể đến "Căn nhà nhỏ của bà ngoại".
NPC cô bé quàng khăn đỏ dừng bước lại, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía lối vào.
"Từ nơi này đi lên, có thể đến nhà bà ngoại."
"Vào lối nào?" Cố Viễn Hằng hỏi.
"Ừm...... Mẹ nói, lối nào cũng được."
Không đợi Trịnh Tuần nói chuyện, Mạnh Sâm mở miệng trước: "Nếu như vậy, chúng ta tách ra đi."
Bình luận bắt đầu nhảy.
“Người trẻ tuổi thật lỗ mãng quá, không biết ở loại phó bản khủng bố này chia đội nhất định sẽ gặp chuyện không may à.”
“Đây có được xem như là hai nhánh không nhỉ? Liệu có mở ra kết cục khác nhau không?”
“Chia làm hai đường chưa chắc đã là chuyện xấu, hiện tại bầu không khí này, hai nhóm người sợ là có thể sẽ đánh nhau ở hành lang.”
“Muốn độc chiếm phần thưởng Boss rơi xuống à, có Trịnh Tuần ở đây, hắn nhất định sẽ lấy được phần lớn.”
Đối với việc này thật ra Trịnh Tuần không có ý kiến gì.
"Anh chọn trước đi."
Sự khác nhau duy nhất giữa hai lối vào là người phụ nữ treo ngược không thể giải quyết, nó chỉ xuất hiện ngẫu nhiên ở một trong hai lối vào.
Điều này Trịnh Tuần cũng không nắm chắc được, cho nên theo hắn thấy, thì lựa chọn cái nào cũng đều không quan trọng.
Mạnh Sâm lựa chọn lối vào thứ nhất.
Anh ta mang theo hai người chơi vô danh đi trước một bước, anh trai họ Vương cũng đi theo Mạnh Sâm đi trước.
Em trai họ Vương mắt nhìn Trịnh Tuần, lại nhìn bóng dáng anh trai, cắn răng một cái, vẫn đi theo anh trai đi vào lối vào thứ nhất.
Trịnh Tuần phát hiện cô bé quàng khăn đỏ không hề động.
"Chị Hồng, sao chị không đi theo bọn họ?"
Cô bé quàng khăn đỏ ngửa đầu, ngoan ngoãn chớp mắt.
"Anh trai, em đi theo anh, hì hì."
Trịnh Tuần ý thức được cái gì đó.
Cô bé quàng khăn đỏ chỉ có một. Nó không đi cùng nhóm Mạnh Sâm, mà là đi theo bọn họ, như vậy đến cửa cuối cùng, Mạnh Sâm sẽ không gặp được sự kiện cô bé quàng khăn đỏ phản sát, nhưng bọn hắn sẽ gặp.
Xuất phát từ sự cân bằng độ khó, như vậy...... Nhóm của Mạnh Sâm hẳn là sẽ gặp phải người phụ nữ treo ngược không thể giải quyết, còn bọn họ sẽ không.
Bởi vì 1000 lần lúc trước chỉ có Trịnh Tuần đơn đả độc đấu, cho nên Boss của toàn bộ phó bản đều do một mình hắn tiếp đón, nên sẽ không xuất hiện khác biệt như vậy.
Hiện tại xem ra, việc đặt ra hai lối vào, đương nhiên là có ý nghĩa của nó.
Trịnh Tuần đoán như vậy, nhưng mà, hắn vẫn không dám mạo hiểm.
"Mọi người đều ở lại dưới lầu."
Trịnh Tuần nói.
Không chỉ những người ở đây kinh ngạc, mà ngay cả bình luận cũng chấn kinh.
“Ôi trời! Trịnh thần muốn một mình đấu Boss à?”
“Mấy đồng đội này tuy là vô dụng, nhưng mà không thể liều lĩnh như vậy chứ!
“Nhị Chùy làm như vậy hẳn là hắn đã có sự cân nhắc.”
“Có tự tin với thực lực của mình như vậy à? Nhưng cũng đừng có bị lật xe.”
“Đã đoán trước được kết cục...”
Đối với đề nghị của Trịnh Tuần, Chung Dục là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
"Em không đồng ý! Anh làm như vậy, không phải là tự hy sinh bản thân sao?"
"Yên tâm, tôi tự có cân nhắc."
"Anh có cân nhắc gì chứ? Ai biết trong đó ẩn chứa điều gì? Em đi cùng với anh!"
Hứa Lê cũng đi ra khuyên.
"Anh Tuần, nếu anh cảm thấy em cản trở, em có thể không đi theo. Nhưng mà một mình anh rất nguy hiểm."
Trần Tử Tranh không nói chuyện, nhưng vẻ mặt cũng là không tán thành.
Cố Viễn Hằng không hé răng.
Đương nhiên Trịnh Tuần không thể nói thật, hành lang này hắn đã đi tới đi lui muốn mòn cả giày.
Ai có thể trắng trợn tuyên bố rằng mình gian lận chứ.
Hắn đành phải giả bộ dáng vẻ không hối không sợ, hai tay khoát lên bả vai Chung Dục.
"Tiểu Chung, cậu vẫn là sinh viên, học hành cho tốt, không thể ném tánh mạng vào trong trò chơi này."
Chung Dục bị cảm xúc của hắn cảm nhiễm, đôi mắt đỏ bừng.
"Còn cô, Hứa Lê."
Trịnh Tuần lại quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn còn rưng rưng nước mắt bên cạnh.
"Cô cũng vậy, học đại học cho tốt. Có rảnh thì dạy dỗ Chung Dục, cậu ta là một tên ngốc, cô phải tốn nhiều tâm tư rồi."
Hứa Lê ô ô ô khóc thành tiếng.
"Anh Tuần anh yên tâm, em sẽ học thật tốt."
Tầm mắt Trịnh Tuần lướt qua bả vai Chung Dục, nhìn về phía Trần Tử Tranh và Cố Viễn Hằng cách đó không xa.
Đều là người trưởng thành rồi, hai người gật gật đầu, ý là bọn họ sẽ chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, để cho Trịnh Tuần yên tâm.
Trịnh Tuần mỉm cười.
"Tôi đi đây."
Hắn phất phất tay, cũng không quay đầu lại, bóng dáng cao gầy thoạt nhìn cực kỳ bi tráng.