Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Ai u, mọi người mau nhìn đi, Hàn nương tử bị con ta vạch trần, thẹn quá thành giận, rõ ràng không cho con ta mượn lương lại oan uổng con ta có mượn, đúng là không có vương pháp gì nữa, mọi người làm chủ cho hai mẹ con ta, không còn cách nào sống được nữa rồi.” Lỗ lão nương trực tiếp khóc lóc om sòm lăn lộn trên đất.

“Bà, sao bà có thể vu oan người khác như vậy.” Hàn An Nương hoàn toàn bị tức khóc, lau lệ nghẹn ngào nói.

“Tẩu tẩu, tẩu đi vào, để ta.”

Trần Mặc đỡ Hàn An Nương vào nhà, còn Lỗ lão nương cho rằng Trần Mặc muốn “trốn”, lúc này kêu lên: “Không được đi, đánh con ta thành ra như vậy, nhất định phải bồi thường.”

Trần Mặc nhất định sẽ không đi, đây là nhà hắn, hắn chạy đi đâu.

Hắn nói: “Được, ngươi nói ngươi tới mượn lương, vậy ngươi nói thử xem, có ai cầm dao đi mượn lương không?”

Vừa nói, Trần Mặc nhặt con dao trên đất lên, đi tới trước mặt hàng xóm, đều là người một thôn, con dao này của ai, các phụ nữ trong thôn đều biết rõ.

Quả nhiên, một ít phụ nữ vừa quan sát đã nhận ra là dao của nhà Lỗ Tam.

Lỗ Tam hơi sửng sốt, liếc nhìn Lỗ lão nương, giống như đang hỏi tiếp theo phải làm như thế nào?

Điểm này dĩ nhiên không làm khó được Lỗ lão nương, cứng cổ nói: “Đó là do lần trước con ta bị ngươi đánh một trận, lần này cố ý mang theo dao phòng thân nhưng không ngờ vẫn bị ngươi hạ độc thủ.”

“Vậy bà giải thích thử xem, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, sớm không mượn lương, muộn không mượn lương, vì sao cứ phải chờ lúc mọi người đi ngủ hết tới mượn, còn cầm theo dao tới.” Trần Mặc nói.

Đám người nhất thời yên tĩnh lại, theo như lẽ thường thì chuyện này quả thật không giải thích được.

Lỗ Tam cũng học Lỗ lão nương nói: “Ta, ta đói không ngủ được nên dậy mượn lương không được sao?”

Nhưng thật ra là hắn ta ngày hôm trước đồng ý với Vương Hỉ lên núi săn thú, nhưng hắn ta đã đói đến mức không còn sức, ngày mai nếu theo lên núi, sợ là có đi mà không có về, vì vậy đã thương lượng với Lỗ lão nương, đợi sau khi Trần Mặc ngủ đi Trần gia trộm chút lương thực lấp bụng.

Mấy lần mượn lương, hắn ta đại khái cũng đoán được lương thực của Trần gia giấu ở đâu.

Trần Mặc giận cười: “Ông nói ông có lý bà nói bà có lý, như vậy đi, báo quan đi, để cho đại nhân trong nha môn phán xét.”

Đám người một lần nữa yên tĩnh lại, cái gọi là dân không đấu với quan, đối với thôn dân bình thường mà nói, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến tính mạng, cũng chẳng ai muốn liên quan đến quan phủ.

Còn Lỗ lão nương thấy tình hình không ổn, lúc này lăn một vòng trên đất, kêu khóc nói: “Mặc Ca nhi khi dễ người, ta không sống nỗi, ta không sống nỗi nữa.”

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Lỗ lão nương trên mặt lộ tia không đành lòng, rối rít hòa giải.

“Mặc Ca nhi, tha cho người ta được thì tha đi, ngươi đền cho Lỗ đại nương chút lương thực, chuyện này coi như xong đi.”

“Đúng vậy, đều là hàng xóm bao nhiêu năm rồi.”

Lỗ lão nương thấy thế cục lại chuyển hướng sang bên mình, trong mắt ứa lệ: “Con à, con không sao chứ?”

“Con đau, sắp không thở nổi” Lỗ Tam ho kịch liệt.”

“Con của ta ơi.” Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.

“Giỏi, giỏi, giỏi, chơi vậy đúng không?”

Coi như Trần Mặc đã nhìn ra, hai mẹ con này có chuẩn bị kỹ trước khi đến.

Lỗ Tam đi vào trộm lương, Lỗ lão nương ở bên ngoài viện hóng gió, một khi bị phát hiện, liền gân giọng kêu, thức tỉnh hàng xóm chung quanh sau đó giả vờ đáng thương đổi khách thành chủ, lập tức có thể che giấu chuyện con trai bà ta tới trộm lương.

Thậm chí, còn không có cách để không ai trách tội con trai bà ta.

Trong lòng Trần Mặc giận dữ, tay cầm đao chẻ củi, từng bước một đi về phía Lỗ Tam.

“Ngươi muốn làm gì?” Lỗ Tam thấy Trần Mặc cầm đao đi tới, sắc mặt biến đổi.

“Mặc Ca nhi, chớ kích động.” Hàng xóm chung quanh hét to.

“Mặc Ca nhi muốn giết người, Mặc Ca nhi muốn giết người.” Lỗ lão nương thì không hề sợ Trần Mặc, ngược lại còn gào thét lợi hại, bảo vệ trước mặt Lỗ Tam.

“Tránh ra.”

Trần Mặc một cước đá Lỗ lão nương ra xa, giơ đao chẻ củi trong tay lên, hung hãn bổ xuống.

“Tiểu thúc, đừng!”

Trong nhà, Hàn An Nương nhìn thấy cảnh này cũng sắp bị dọa hết hồn, hốt hoảng chạy ra.

“A!”

“Răng rắc!”

Giơ tay chém xuống, một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên trong màn đêm, thôn dân xung quanh lập tức không nhịn được mà nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me đó.

“Con ta.” Lỗ lão nương bị dọa đến ngất xỉu.

“Tiểu thúc.” Hàn An Nương nhìn thấy khoảnh khắc Trần Mặc hạ đao xuống, mặt trắng bệch, đợi đến lúc lại gần nhìn thấy Lỗ Tam chỉ bị đánh gãgãy chân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẻ lo lắng vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt, tiến lên nắm lấy cánh tay Trần Mặc, ôm lấy gắt gao, không dám để hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn An Nương là người giữ đúng phận, quan niệm của nàng là, giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, bất luận là thời đại nào.

Nàng không muốn nhìn thấy Trần Mặc và Lỗ Tam dùng mạng đổi mạng.

Trần Mặc dĩ nhiên sẽ không giết Lỗ Tam ngay trước mặt mọi người, nhưng dùng sóng đao đánh gãy chân hắn ta thì vẫn được.

Với sức mạnh cầm đao của hắn, một kích ban nãy giáng xuống, chân phải của Lỗ Tam xem như phế rồi, hắn còn nghe thấy tiếng xương cốt rạn nứt, cho dù nối lại cũng sẽ tàn phế suốt đời.