Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“A, chân của ta, chân của ta.” Lỗ Tam gào khóc không thôi, các thôn dân mới phản ứng lại là Lỗ Tam chưa chết, chỉ bị Trần Mặc đánh gãy chân.

Chấn động qua đi, lập tức yên tĩnh lại.

Dĩ nhiên mọi người không thể nào ngờ tới, Mặc ca lúc trước lắp ba lắp bắp, yếu đuối nhu nhược, bây giờ lại trở nên hung hăng như vậy.

Có người còn muốn nói vài câu.

Trần Mặc lập tức trừng mắt nhìn gã, tiến lên một bước mặc cho Hàn An Nương níu lại, vẻ mặt cay độc: “Sao hả, các ngươi muốn ra mặt giúp tên nhãi này sao?”

Lời vừa thốt ra, người muốn mở miệng vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lạnh lùng của Trần Mặc khiến bọn họ sợ hãi tim đập loạn xạ, tự giác lùi về sau hai bước, không còn ai khuyên Trần gia rộng lượng, phải có lòng khoan dung nữa, trái lại, hiện trường lại có bầu không khí xấu hổ nói không thành lời.

Trần Mặc lạnh lùng liếc bọn họ, sau đó, hắn bảo Hàn An Nương bỏ mình ra, ánh mắt quét nhìn Lỗ Tam đau đớn.

Lỗ Tam chỉ tưởng rằng Trần Mặc vẫn chưa chịu buông tha cho mình, hoảng loạn quỳ trên đất sờ loạn xạ nói: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta.”

Thấy Trần Mặc nhấc tay lên, hắn ta càng hoảng loạn đưa hai tay bảo vệ đầu.

“Khôn hồn thì khai thật, tối nay rốt cuộc là ngươi đến trộm lương thực hay đến mượn lương thực, còn nói bậy nói bạ, ta đánh gãy luôn chân còn lại của ngươi, nói được làm được.” Trần Mặc lạnh lùng nói.

“Ta nói, ta, ta đến trộm lương thực, là mẹ ta, mẹ ta bảo ta nói như vậy.” Lỗ Tam đẩy trách nhiệm lên người Lỗ lão nương.

“Bà con đã nghe thấy cả rồi, bất luận các ngươi có tin hay không, sự thật chính là như vậy, báo quan hay gì thì tùy các ngươi.” Trần Mặc vẫn muốn nói rõ sự thật, về phần bọn họ tin hay không thì hắn mặc kệ.

Đám người lại yên lặng.

Trần Mặc lạnh lùng nói: “Hôm nay chỉ dạy dỗ ngươi, còn không mau cút.”

“Cút, ta cút ngay.”

Lỗ Tam kéo chân bò ra ngoài, ngay cả mẹ hắn ta cũng không quan tâm.

Trần Mặc nhíu mày, nhìn thôn dân vây quanh ngoài viện, u ám nói: “Người cùng quê cùng làng không biết qua giúp đỡ sao?”

Trước đó, hai thôn dân chỉ trích Trần Mặc hăng nhất bị Trần Mặc nhìn đến nỗi sởn da gà, vội vàng đi vào viện đỡ Lỗ Tam và Lỗ lão nương ra ngoài.

Ừm, còn cả dao thái trên mặt đất.

Các thôn dân không xem được náo nhiệt, cũng dần dần tản đi.

“Quả nhiên, người lương thiện bị người khác ức hiếp, ngựa lương thiện bị người khác cưỡi, vẫn phải ra tay mới có thể giải quyết vấn đề.”

Trần Mặc thầm nghĩ.

Trong phòng.

“Tiểu thúc.” Hàn An Nương vẫn hơi căng thẳng, nắm lấy cánh tay cầm đao của Trần Mặc không buông, ban nãy dọa người quá.

“Tẩu tẩu, đừng sợ, có ta đây.” Trần Mặc đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt Hàn An Nương, nhẹ nhàng nói.

Hàn An Nương lập tức né ra như điện giật, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ khiến người ta động lòng, khó có thể kiềm chế.

Nàng nghiêng đầu không dám nhìn Trần Mặc, nói: “Tiểu thúc, ban nãy ngươi gây ra họa rồi, ngươi đánh gãy chân Lỗ Tam, nhiều người nhìn thấy như vậy, chứng cứ xác thực, nếu có người báo quan, vậy thì phải làm sao.”

Hàn An Nương là kiểu người có tâm lý dân đen, sợ chuyện.

“Yên tâm đi, đừng nói quan phủ có quản hay không, cho dù quản, tẩu tẩu chỗ người không phải còn có hơn hai trăm văn tiền sao, nếu sai dịch đến, đưa tiền cho bọn họ là được.”

Loạn thế, lại trị dĩ nhiên bại hoại, buông thả, có thể nhìn ra được điều này từ chuyện quan phủ không quản chuyện của hắn và Vương Ma Tử hồi trước.

Mà có tiến có thể sai ma xúi quỷ, đừng nói là với thế đạo bây giờ, ở thời điểm phụ thân hắn vừa khởi nghiệp cũng vậy.

Khụ khụ, nói xa rồi.

Xử lý loại chuyện này, Trần Mặc xem như có kinh nghiệm, Lỗ Tam không có tiền không có thế càng không có lý, lấy cái gì đi báo quan.

“Nhưng...”

“Ổn rồi, tẩu tẩu, trời sập xuống có ta gánh, thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi.”

Trần Mặc đưa tay muốn vỗ vai Hàn An Nương, nhưng nghĩ đến gì đó, giữa đường rụt tay về.

Hàn An Nương đỏ mặt, ngữ điệu yếu đuối: “Tiểu thúc ngươi cũng ngủ sớm đi.”

...........

Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc bị tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc, mở mắt ra đã sờ vào đao chặt củi bỏ bên giường.

Khi đao chặt củi trong tay, Trần Mặc mới yên tâm, nhưng mà liền lộ ra nụ cười chua xót, trước khi xuyên việt, hắn làm gì cần lo lắng điểm này, nhưng đến thế giới cẩu nhật này, ngủ một giấc cũng nơm nớp lo sợ, việc đầu tiên sau khi tỉnh giấc là sờ đao đã thành phản xạ cơ thể.

Hàn An Nương tỉnh còn sớm hơn hắn.

“Tẩu tẩu, bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”

“Tiểu thúc tỉnh rồi, Vương Ma Tử kêu gọi thanh niên trai tráng trong thôn lên núi rồi.” Hàn An Nương nói.

Lúc ăn sáng, Trần Mặc nghe thấy xa xa có người đang chửi bới.

Lờ mờ, Trần Mặc nghe thấy là đang chửi hắn.

Hình như là nguyền rủa hắn không được chết tử tế.

Sắc mặt Trần Mặc đen lại.

Hàn An Nương nói: “Hình như là tiếng của Lỗ đại nương.”

“Tẩu tẩu, người ngồi đi, ta đi xem sao.” Trần Mặc vớ lấy dao chặt củi đi ra ngoài.

“Tiểu thúc à.” Hàn An Nương nhanh chóng đi theo.

Trước cửa Lỗ gia đã có một đám nương tử vây quanh, Lỗ lão nương kéo băng ghế nhỏ ngồi trước cửa, mắng mỏ Trần Mặc.

“Tên khốn Mặc ca đó, ức hiếp cô nhi góa mẫu bọn ta, còn đánh gãy chân con ta, sau này bảo con ta làm sao sống, không có công lý, ông trời ơi, xin ông hãy mở to mắt.”