Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Phù” Trần Mặc càng ra sức rèn luyện lên, muốn thông qua đó để làm giảm bớt cơn nóng ran trong lòng.
Bóng đêm dần khuya, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm.
Hàn An Nương đã thiếp đi.
Khả Trần Mặc không ngủ được.
Không vì lý do gì khác, hắn muốn nữ nhân rồi.
Đến sau nửa đêm, hắn cũng đã hơi buồn ngủ.
Trong lúc đang mơ màng, hắn đột nhiên nghe thấy gì đó, đột nhiên thức tỉnh.
“Vù vù.”
Mặc dù bên ngoài tiếng gió lớn nhưng Trần Mặc mơ hồ có thể nghe được tiếng cửa cổng bị mở ra, có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.
Soạt!
Trần Mặc có thể xoay mình ngồi dậy, tiếng bước chân của tẩu tẩu trong khoảng thời gian sống chung này, hắn đã quen thuộc, rõ ràng không phải.
“Có kẻ gian.”
Trong đầu hiện ra ý niệm này, Trần Mặc nhặt đao chẻ củi ở mép giường lên, trong khoảng thời gian này, cho dù là ăn cơm hay là ngủ, đao chẻ củi đều không rời người.
“Phòng của tẩu tẩu ở cánh đông, bước chân này đang đi về phía phòng của cha nương.”
Trần Mặc trực tiếp mở cửa sổ, lộn ra ngoài: “Ai?”
Kẻ trộm kia vốn có tật giật mình, nghe thấy tiếng mở cửa sổ, mặt cũng trắng nhợt, không chút suy nghĩ, quay đầu chạy.
“Chạy đi đâu.”
Tốc độ Trần Mặc nhanh hơn, trực tiếp chạy nhanh tới trước mặt kẻ trộm, một cước đạp tới.
“Ầm!”
Kẻ trộm bị đá ra xa hai ba thước, ngã ngồi trên đất, con dao trong tay cũng keng một tiếng rơi trên mặt đất, kẻ trộm ôm lấy bụng, kêu lên đau đớn.
Đánh nhau vốn chỉ trong mấy công phu, đặc biệt là tên trộm còn chột dạ, sau khi bị phát hiện chỉ muốn chạy vì vậy rất nhanh chóng kết thúc.
Bên trong nhà đã có ánh đèn sáng lên, truyền tới tiếng gọi của Hàn An Nương: “Tiểu thúc?”
Mượn ánh đèn, Trần Mặc thấy rõ kẻ trộm kia, lại là Lỗ Tam.
Trần Mặc sững sốt một chút, tuy nhiên sau khi nhìn thấy con dao keng một tiếng rơi xuống đất thì cơn giận lập tức dâng lên trong lòng: “Trời ạ, con mẹ ngươi.”
Đao chẻ củi trong tay giơ lên thật cao, giờ khắc này, hắn động sát tâm.
Nhưng mà ngay vào lúc này.
“Người đâu, giết người.”
“Người đâu, giết người!”
Một tiếng gào vang lên khiến động tác Trần Mặc dừng lại một lát, chỉ thấy một bóng người cao tuổi từ bên sân tập tễnh chạy tới, bảo vệ trước mặt Lỗ Tam, khóc gào lên: “Người đâu, người đâu mau tới đây, Mặc Ca nhi muốn giết người.”
Từng tiếng gào thét, những nhà xung quanh cũng rối rít thắp sáng đèn đuốc.
Không lâu lắm, rất nhiều hàng xóm khoác quần áo tới, vây một vòng ở bên ngoài sân, chỉ chỉ chỏ chỏ mẹ con Lỗ Tam trong sân.
“Lỗ Tam và Lỗ đại nương sao lại ở trong sân của Mặc Ca nhi vậy?”
“Mặc Ca nhi giơ đao làm gì, không phải là muốn giết người đấy chứ?”
Hàng xóm nghe vậy liền lên tiếng nghị luận, Lỗ lão nương khóc càng thương tâm: “Con ta ấy mà, chẳng qua là tới mượn chút lương thực, không cho mượn thì không cho mượn, lại đánh con ta thành ra thế này, còn muốn giết con ta nữa, đúng là không có thiên lý mà.”
Lỗ Tam được bà ta bảo vệ cũng gân cổ ra, gào lên: “Mặc Ca nhi đánh người, còn muốn giết ta, ta đau muốn chết luôn.”
Dáng vẻ của hai mẹ con khiến một vài thôn dân chưa hiểu chuyện nhất thời chỉ trích Trần Mặc.
“Mặc Ca nhi, không phải là mượn chút lương thực sao, cho dù không cho mượn thì cũng không thể đánh người chứ, đúng là chẳng ra thể thống gì.”
“Mặc Ca nhi ngươi sao lại như vậy, Lỗ đại nương tuổi cũng đã cao rồi, nếu đánh Lỗ Tam bị thương thì bảo bà ấy phải sống thế nào đây?”
“Mặc Ca nhi, nếu trong nhà còn thứ để ăn thì cho Lỗ đại nương mượn một ít đi, hàng xóm láng giềng, cũng không dễ dàng gì.”
“…”
“Không phải như vậy đâu, tiểu thúc không phải người như vậy.” Lúc này, Hàn An Nương mặc quần áo tử tế từ trong nhà đi ra, sốt ruột giải thích với mọi người, nói: “Lỗ Tam ca căn bản cũng không phải là tới mượn lương, hơn nữa trễ như vậy chúng ta cũng ngủ rồi.”
“Nói bậy, con ta rõ ràng là tới mượn lương, Mặc Ca nhi không cho mượn, còn đánh con ta mà, ta ở ngay ngoài sân, nhìn thấy rất rõ ràng.” Lỗ lão nương nhất quyết khẳng định con trai bà ta là tới mượn lương.
“Lỗ đại nương, bà nói chuyện bà phải nhìn vào lương tâm chứ?” Rõ ràng Hàn An Nương không phải người giỏi tranh cãi với người khác, sốt ruột đến mức mắt hơi đỏ hoe.
Lỗ lão nương mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Ta nhìn lương tâm mà nói đấy, ngược lại Mặc Ca nhi, dù nói thế nào con ta cũng là trưởng bối của ngươi, cho dù là lúc Đại Lang còn sống thì cũng phải kêu nó một tiếng Lỗ Tam ca, Mặc Ca nhi ngươi cũng không phải là không có lương, mấy ngày trước ta còn ngửi thấy trong nhà ngươi có mùi thịt.”
“Hàng xóm láng giềng, chẳng qua chỉ mượn chút lương, năm sau sẽ trả, chẳng hề nói chút tình cảm mà đánh con trai ta thành ra như vậy, các hương thân làm chủ cho mẹ con ta với.”
“Nương.”
Lỗ lão nương và Lỗ Tam ôm nhau, cùng nhau kêu khóc.
Hàng xóm vây xem không ít người cũng từng mượn lương Trần Mặc nhưng cũng bị từ chối, giờ phút này nghe thấy lời Lỗ lão nương thì càng thêm đồng tình, càng chỉ trích Trần Mặc:
“Mặc Ca nhi, ngươi cũng thật là quá đáng, đã là hàng xóm nhiều năm như vậy, gia đình Lỗ lão nương cũng không dễ dàng gì, hà tất phải như thế chứ.”
“Ngươi, các ngươi…”
Hàn An Nương tức giận mặt đỏ rần, trong mắt ứa lệ, chỉ vào Lỗ tam nương nói: “Chúng ta không có tình cảm lúc nào, Lỗ Tam ca trước sau đã tới mượn lương bao nhiêu lần, ta đã cho hắn mượn hai lần nhưng có lần nào hắn trả chưa?”
“Nói, nói bậy, ngươi cho ta mượn lương lúc nào.” Mới vừa mở miệng, Lỗ Tam có chút chột dạ, nhưng thấy có nhiều hương thân ở đây như vậy, đoán Mặc Ca nhi cũng không dám làm bậy, nhất thời vô cùng phấn khích phủ nhận chuyện Hàn An Nương cho mình mượn lương thực.
“Lỗ Tam, ngươi có còn lương tâm hay không vậy?” Hàn An Nương tức giận đến mức gọi thẳng tên Lỗ Tam.