Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Trị ở bên ngoài chậm rãi đỡ Võ Mỵ dậy, trầm giọng nói: "Chuyện này ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải, nhất định phải để hoàng hậu trả giá cho con gái chết yểu của ta, chính nàng ta không thể sinh cho ta con nối dõi, tự nhiên ghen ghét nàng sinh cho ta một công chúa tốt! Thật đáng hận!" Nói đến cuối cùng, Lý Trị nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng vô cùng dọa người.
"Không, bệ hạ, chuyện này không liên quan đến hoàng hậu, đây là Lý Tư mệnh bạc, không thể trách tội hoàng hậu." Võ Mỵ vừa nghe lời của Lý Trị vội vàng ngẩng đầu khóc lóc ngăn cản.
Vẻ mặt thê lương nước mắt lưng tròng của Võ Mỵ, cộng thêm bộ dạng yếu ớt không lâu sau khi sinh con, đau đớn tột cùng vì mất con, tuyệt vọng không thể vãn hồi được Võ Mỵ diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Lý Trị hiển nhiên không cách nào nhìn thẳng người con gái mình yêu thương bi khổ như vậy, hung hăng ôm Võ Mỵ vào lòng ôn nhu nói: "Nàng quá ngây thơ rồi, hoàng hậu vẫn luôn chưa từng sinh cho ta con nối dõi, mà nàng sinh hạ hoàng tử Lý Hoằng, lại sinh hạ công chúa Lý Tư cho ta, tự nhiên sẽ khiến cho hoàng hậu ghen ghét nàng, vì ngôi vị Hoàng hậu, ả ta làm ra loại chuyện nhân thần cộng phẫn này cũng là lẽ thường tình thôi."
"Không không không, Hoàng hậu sẽ không làm như thế, mong Bệ hạ chớ nên vì mạng bạc của... Tư Nhi mà giận cá chém thớt với Hoàng hậu." Võ Mỵ nắm lấy tay Lý Trị tiếp tục khuyên giải.
Võ Mỵ ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên vẫn chưa từ trong nỗi đau mất con mà hồi phục lại, nhưng chính là như thế này còn thiện lương suy nghĩ cho Hoàng hậu lòng dạ ác độc, điều này khiến Lý Trị càng thêm tăng thêm hận ý đối với Hoàng hậu.
"Chuyện này tạm thời gác lại, trước an táng tốt cho công chúa của trẫm rồi tái nghị cũng không muộn." Lý Trị ôm lấy Võ Mỵ đau lòng muốn chết mà lảng sang chuyện khác nói.
Lý Trị vẫn có chút tâm cơ, nếu không không có khả năng trong năm nay liền có thể quả đoán đưa thúc phụ cùng huynh trưởng, tỷ muội còn có Phò mã đều lên đoạn đầu đài.
Nhìn Võ Mỵ bị lời nói của mình hấp dẫn lại đây, Lý Trị trầm tư một chút nói: "Từ hôm nay trở đi, từ Nội thị tỉnh lại điều hai tên thái giám bảo vệ Ngũ hoàng tử Lý Hoằng, đúng rồi, lại tăng thêm hai cung nữ hầu hạ hai bên. Hiện tại liền đi an bài đi."
Toàn bộ trong cung điện duy nhất một thái giám đứng dậy, thái giám thân cận của Lý Trị vội vàng lĩnh chỉ mà đi an bài sự việc có liên quan.
Võ Mỵ chậm rãi ngồi xổm xuống tạ ơn nói: "Thiếp thân tạ ơn bệ hạ ân sủng đối với Hoằng nhi..."
"Hoằng nhi thế nhưng là hoàng tử trẫm yêu thương nhất, xảy ra chuyện này, trẫm làm sao có thể không để ý đến an nguy của Hoằng nhi? An nguy của hai mẹ con thế nhưng là chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng trẫm." Lý Trị cảm thán nói.
Hai người chậm rãi đi gần vào trong phòng, chỉ thấy Lý Hoằng đã bất tỉnh nhân sự nằm sấp trên người Lý Tư không nhúc nhích, Võ Mỵ giật mình, khẩn trương vội vàng chạy tới ôm lấy Lý Hoằng, Lý Trị đi theo phía sau một bên thăm hỏi một bên vội vàng gọi ngự y đang quỳ phục ở tiền sảnh tiến vào kiểm tra cho Lý Hoằng.
Lý Hoằng vốn tưởng rằng từ sau khi muội muội xảy ra chuyện, phạm vi hoạt động của mình sẽ bị phụ hoàng và mẫu phi thu nhỏ, nhưng hiển nhiên y nghĩ nhiều rồi, chính mình vẫn có thể hoạt động ở bất kỳ địa phương nào tại hậu cung, chỉ là bên người lại nhiều thêm mấy tên thái giám và cung nữ khẩn trương.
Hơn nữa những cung nữ và thái giám này hiển nhiên đều là Lý Trị tuyển chọn kỹ càng, là thuộc về ban tặng cho Lý Hoằng y, hoàn toàn trở thành vật sở hữu của Lý Hoằng y.
Như vậy, Lý Hoằng lại phải đau đầu lấy tên cho bọn họ, tuy tên trước kia còn có thể dùng, nhưng theo chế độ, cũng có thể hoàn toàn lấy một cái tên cho bọn họ mà chủ tử thích, chỉ vì một mục đích, gọi dễ nghe.
Hai tên thái giám Hoa Mạnh và Liệp Báo là Võ Mỵ đặt thay Lý Hoằng, tên của hai cung nữ hiển nhiên là Võ Mỵ cố ý kiểm tra Lý Hoằng, để cho Lý Hoằng tự mình lấy tên cho họ.
Lý Hoằng suy nghĩ hồi lâu, hôm đó vô tình nhìn thấy tiết khí biểu trong thư phòng của Lý Trị, vì vậy trong đầu nảy số, liền đặt tên cho hai cung nữ là Hạ Chí và Bạch Lộ.
Hiện tại Lý Hoằng một mình dạo chơi ở bờ hồ Tử Vân Các trong vườn hoa hoàng cung, vừa rồi y bắt cá từ trong hồ mệt mỏi nên ngồi trong đình, đứng bên cạnh là bốn cung nữ và bốn thái giám, đang chờ Ngũ hoàng tử đặt tên cho hai thái giám và cung nữ khác.
Lý Hoằng dùng bàn tay chống cái đầu ngửa đầu nhìn tám cung nữ và thái giám tuổi tác tương đương, bốn thái giám này thật sự là ghê gớm, mỗi sáng sớm đều sẽ tìm một chỗ vắng vẻ luyện công, hơn nữa chưa từng gián đoạn, bất kể mưa gió.
Bốn cung nữ cũng đều dung mạo đoan trang, cử chỉ thận trọng, tâm linh khéo léo, hiếm có đều là loại cung nữ thiện giải nhân ý, chưa từng nhiều lời.
Nghẹn nửa ngày, Lý Hoằng thở dài chỉ vào hai thái giám mới tới nói: "Ngươi gọi là Kinh Trập, hắn gọi là Mang Chủng. Thế nào, các ngươi có vừa lòng không?"
"Nô tài tạ ơn Ngũ hoàng tử điện hạ ban tên." Hai thái giám mới tới khom người tạ ơn.
Kỳ thực đối với bọn họ mà nói, cũng là quy củ bên trong nội thị tỉnh tổng kết ra, chính là nếu tân chủ tử nguyện ý lấy tên cho bọn họ, liền đại biểu cho tân chủ tử tán thành bọn họ, là đại biểu cho chính mình thật sự thành người của tân chủ tử.
Lý Hoằng thấy bọn họ không phản đối, sau đó nhìn về phía hai cung nữ, nghĩ nửa ngày nói: "Ngươi liền gọi Tiểu Tuyết, ngươi gọi Tiểu Hàn, chờ các ngươi lại lớn chút nữa, tên khó nghe có thể gọi là Đại Tuyết, Đại Hàn." Chưa dứt lời, Lý Hoằng liền giành trước cười hì hì.
Hai cung nữ cũng là mừng rỡ, vội vàng hành lễ nói: "Nô tỳ tạ ơn Ngũ hoàng tử điện hạ ban tên."
Sau khi đặt tên xong sau Lý Hoằng liền bắt đầu chú ý đến vườn hoa phía trước con đường nhỏ, nơi này là địa phương mà mỗi ngày đi Sùng Văn quán tiếp thụ học nghiệp, sau khi tan học các vị hoàng tử thường xuyên qua đây chơi đùa, hôm nay y qua đây, chính là muốn xem xem các vị hoàng huynh của mình sẽ đối đãi mình như thế nào, có phải còn giống như trước kia, nhìn thấy mình còn sẽ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của mình, hoặc là trêu chọc trêu chọc mình hay không.