Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không bao lâu, Lý Hoằng liền nhìn thấy Nhị hoàng tử Lý Hiếu, Tam hoàng tử Lý Thượng Kim cùng Tứ hoàng tử Lý Tố Tiết nói nói cười cười, vừa nhảy vừa đùa chạy tới, hai tỷ muội Nghĩa Dương công chúa, Cao An công chúa tay nắm tay đi theo phía sau ba vị hoàng tử cũng chậm rãi đi tới.
Năm người gần như là đồng thời nhìn thấy Lý Hoằng trong đình, vẻ mặt năm người đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó Nghĩa Dương công chúa nhìn mấy người họ một cái, trước tiên lộ ra khuôn mặt đi tới.
Lý Hoằng cũng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh đình nghênh đón bọn họ, chờ năm người đi gần, Lý Hoằng dẫn đầu hành lễ: "Lý Hoằng gặp qua các vị hoàng huynh và hoàng tỷ."
"Sao ngươi lại chạy tới nơi này?" Nghĩa Dương trông giống như người cầm đầu của bọn họ.
Trong năm người thì nàng và Nhị hoàng tử Lý Hiếu là lớn nhất, hai người còn là cùng tuổi, năm nay đều đã chín tuổi. Tiếp theo là Cao An công chúa, cũng đã tám tuổi, Tam hoàng tử Lý Thượng Kim bảy tuổi, mà Lý Tố Tiết cùng phụ mẫu với Nghĩa Dương, Cao An là sáu tuổi.
Chuyện trong hoàng cung vốn là mẫu bằng tử quý, nhưng khi hoàng tử, công chúa còn chưa thành niên, bọn họ vẫn cần dựa vào phẩm cấp của mẫu thân cùng gia thế bên ngoài để phân chia lớn nhỏ.
Nghĩa Dương, Cao An cùng Lý Tố Tiết là do Tiêu Thục phi sinh, trong hoàng cung tự nhiên là ngoại trừ Thái tử Lý Trung ra, là hoàng tử và công chúa có phân lượng nhất. Lan Lăng Tiêu thị ở Đại Đường cũng là ngoại trừ năm họ bảy nhà ra, đủ tư cách là một trong những thế tộc môn phiệt đỉnh cấp, chỉ là kém hơn Thái Nguyên Vương thị, cũng chính là gia tộc của Vương hoàng hậu một chút mà thôi.
Bởi vậy khi bọn họ nhìn thấy Lý Hoằng sẽ buông lỏng hơn nhiều so với hai vị hoàng tử khác. Mẫu thân của hai vị hoàng tử Lý Hiếu và Lý Thượng Kim đều là cơ thiếp của Lý Trị, chỉ là thiếp thất mà thôi, cho nên lúc này bọn họ ít nhiều tỏ ra có vài phần câu nệ.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải sợ hãi Lý Hoằng, nếu sợ hãi Lý Hoằng, trước đó cũng sẽ không trêu chọc Lý Hoằng, hoặc là đùa dai véo gương mặt còn phúng phính của Lý Hoằng.
Bất an của bọn họ rõ ràng là đến từ mẫu phi của bọn họ, hiển nhiên là bởi vì cái chết của muội muội Lý Hoằng, mà dẫn phát biến hóa vi diệu về quan hệ thân phận và địa vị giữa các phi tần trong hậu cung.
Địa vị của mẫu phi Lý Hoằng ở trong cung càng ngày càng được Hoàng thượng coi trọng, điều này khiến cho các phi tần khác cảm thấy áp lực cùng bất an. Nhất là nhìn thấy Hoàng hậu bị bệ hạ trách mắng lại không thể nào phản bác, thậm chí bệ hạ đều có khả năng dùng phế hậu để trừng phạt Hoàng hậu và dùng tư thái đó để an ủi nỗi đau mất con của Võ chiêu nghi.
Điều này khiến cho các phi tần khác không thể không dè dặt hơn khi cùng Võ Chiêu Nghi lui tới, những cảm thụ này của các phi tần, tự nhiên cũng sẽ căn dặn đến tai hoàng tử của mình.
Lý Hoằng đem tất cả thu vào đáy mắt, tuy bên trong sáu người y nhỏ tuổi nhất, nhưng ai cũng không có giống như y có thể bảo lưu ký ức kiếp trước, không, là ký ức mười kiếp.
Sáu người vây quanh đình nghỉ mát ngồi xuống, vẫn là Nghĩa Dương mở miệng hỏi: "Lý Hoằng ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
"Ta tìm các ngươi chơi thôi." Lý Hoằng trừng mắt nhìn nói.
"Thời gian chúng ta có thể chơi đùa rất ít, không thể cùng ngươi chơi giống như trước kia." An Dương tiếp tục nói, sau đó liền bĩu môi tỏ ra rất không vui.
"Vì sao không thể cùng ta chơi?" Lý Hoằng khá khó hiểu, chẳng lẽ nói mẫu phi của bọn họ dám để cho bọn họ trắng trợn cự tuyệt ở cùng một chỗ với mình?
Lý Hiếu nhìn nhìn mọi người, buồn bực thở dài nói: "Ài, tiên sinh bảo bọn ta luyện chữ, một người mười tờ giấy, quy định bọn ta nhất định phải viết ra chữ tốt nhất ở trên mười tờ giấy, nếu không sẽ bị phạt."
Lý Hoằng nhìn những người khác tán thành gật đầu, chính mình sang năm sau khi ba tuổi mới cần đi Hoằng Văn quán thụ học, cho nên y không biết những thứ này.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Vậy các ngươi có thể không viết ở trên mười tờ giấy này mà, viết ở trên giấy khác rồi lại viết trên mười tờ giấy đó chẳng phải là được rồi sao?"
"Làm sao có thể, cung nữ đã đem chuyện này nói cho mẫu phi rồi, họ sẽ không đồng ý, cũng không có ai dám không nghe lời tiên sinh." Nghĩa Dương nghĩ một chút liền phủ nhận chủ ý tồi của Lý Hoằng.
Lý Tố Tiết vẫn không mở miệng nói chuyện, lúc này uể oải nói: "Vẫn là đại ca tốt, không cần bị tiên sinh lưu lại học tập."
"Làm sao không cần, hắn ở Sùng Văn quán của Thái tử tự nhiên sẽ có tiên sinh khác cho hắn học tập khác, hơn nữa bởi vì hắn là Thái tử, tiên sinh chỉ dạy học cho một mình hắn, sợ là. . . còn khó hơn so với chúng ta nữa." Nghĩa Dương phản bác đệ đệ nhà mình.
Phải nói nữ hài tử sớm trưởng thành, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu được suy luận rồi, thế mà có thể biết Thái tử thụ học bị tội sẽ nhiều hơn bọn họ.
"Lão ngũ, ngươi tự mình chơi đi, nhưng đừng chơi quá lâu, đừng để mẫu phi lo lắng cho ngươi, bọn ta đi hái hoa, sau đó phải trở về học viết chữ." Cao An đứng dậy đi tới trước mặt Lý Hoằng, vẫn là không nhịn được véo gương mặt nhỏ nhắn mập mạp của Lý Hoằng một cái.
Lý Hoằng mặc kệ nàng khẽ véo một cái, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, ít nhất cử động của Cao An, chứng minh bọn họ cũng không phải là đem y coi như kẻ địch.
Ánh mắt nhìn theo năm người nối đuôi nhau mà đi, nhìn bọn họ giẫm lên phiến đá xanh chậm rãi đi qua, đầu óc vừa động, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể để cho bọn họ không cần giấy là có thể luyện chữ, trong mắt lóe sáng buột miệng nói: "Chờ một chút."