Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


  Hai cái chân ngắn ngủn của Lý Hoằng căn bản không chạy nhanh được, hơn nữa chạy cũng không được vững, sợ y té ngã cung nữ cùng thái giám đi theo phía sau khom lưng duỗi tay, tư thế khó coi, động tác uốn éo vây quanh y bảo vệ y, đề phòng y té ngã.
  Lý Hoằng hiển nhiên cũng ý thức được hai cái chân ngắn của mình căn bản là chạy không nhanh, còn không bằng người ta đi bộ, cái miệng nhỏ liền chu lên, dừng chân lại, tiếp theo tự nhiên là một thái giám Liệp Báo khác ôm lấy y nhanh chóng chạy về phía cung điện của mẫu phi.
  Trên đường Lý Hoằng vẫn luôn suy tư, trong ánh mắt kinh khủng của cung nữ ban nãy, y bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước sử sách ghi chép, muội muội tên là Lý Tư này của y, dựa theo ghi chép trên sử sách, muội muội là sau khi Vương hoàng hậu thăm nom xong, lúc phụ hoàng đến thăm, bị mẫu phi tự tay bóp chết!
  Nếu như không ngoài dự đoán, hiện tại hẳn là phụ hoàng đã tới cung điện của mẫu phi, sau đó lúc thăm muội muội phát hiện muội muội đã chết rồi? Không, có lẽ còn có một chút cơ hội cứu chữa, trong lòng Lý Hoằng tràn đầy hy vọng tự nhủ.
  Tới cửa cung điện đã nghe thấy tiếng khóc thương tâm của mẫu phi, phụ hoàng đang ở trong cung điện lớn tiếng gầm gừ, xung quanh quỳ đầy cung nữ thái giám run lẩy bẩy như sàng gạo, từng người một đầu cúi sát đất không dám lên tiếng.
  Bước vào cung điện, mẫu phi đang ôm phụ hoàng khóc lóc thảm thiết. Toàn thân yếu đuối không kham nổi một cơn gió, nước mắt như mưa, một bộ dáng thương tâm muốn chết.
  Phụ hoàng mặt đỏ tai hồng, trừng mắt giận dữ, lồng ngực bởi vì phẫn nộ mà phập phồng kịch liệt, trên mặt đất tán loạn đầy mảnh vỡ đồ vật, hiển nhiên là phụ hoàng ném trong cơn giận.
  Thái giám Liệp Báo sau khi thả Lý Hoằng xuống, vội vàng cùng Hoa Mạnh còn ba cung nữ quỳ phục trên mặt đất.
  Võ Mỵ nhìn thấy Lý Hoằng đi vào, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đẩy Lý Trị ra sau đó loạng choạng chạy đến trước người Lý Hoằng, ôm chặt y vào lòng, trong miệng lẩm bẩm: "Con, con của ta, để mẫu phi xem, con không sao là tốt rồi, nếu không mẫu phi cũng không muốn sống nữa."
  Lý Hoằng mặc cho mẫu phi ôm chặt mình vào lòng, nhìn mẫu phi khóc lóc đặt hai tay lên mặt mình, luống cuống giúp mình lau mồ hôi trên trán.
  "Mẫu phi...nhi... nhi thần muốn nhìn muội muội." Lý Hoằng nói năng lộn xộn, nhưng đủ để Võ Mỵ nghe rõ y rốt cuộc nói cái gì.
  Võ Mỵ mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, lúc này cũng không phát giác được Lý Hoằng là như thế nào biết trước một bước tin tức Lý Tư đã chết yểu.
  Võ Mỵ khóc lóc nước mắt như mưa yêu thương lo lo lắng lắng vuốt ve khuôn mặt của Lý Hoằng, không lên tiếng gật đầu, ra hiệu y có thể đi vào xem muội muội.
  Lý Trị nhìn Lý Hoằng có chút luống cuống nhưng lại có vẻ kiên định hiểu chuyện, lại nhìn bộ dáng mất khống chế cảm xúc, lo lắng đầy mình của Võ Mỵ vừa rồi ôm Lý Hoằng. Hắn thở dài một hơi nặng nề, hiện tại tình cảm của hắn đối với của hai mẹ con thật sự là ngũ vị tạp trần, càng nhiều hơn chính là áy náy và xin lỗi với Võ Mỵ, mình đón nàng vào cung, lại không cách nào bảo vệ mẹ con họ chu toàn, đây là thất trách lớn nhất của mình.
  Trong lòng ý nghĩ vốn đè ép xuống lại lần nữa chậm rãi dâng lên, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, đó chính là chuyện đã sớm hình thành trong đầu hắn - phế Vương lập Võ.
  Lý Trị lần nữa thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xổm xuống trước người Lý Hoằng, hai tay vịn bả vai nhỏ gầy của y, trong mắt tràn đầy thương yêu và lo lắng: "Đi thôi, qua đó chào tạm biệt với muội muội đi."
  Lý Hoằng không dám nhìn ánh mắt của phụ hoàng, y sợ che giấu không được lửa giận trong lòng! Nhưng càng là như vậy, càng làm cho Lý Trị cảm thấy mình áy náy với mẹ con bọn họ quá nhiều, càng cảm thấy Lý Hoằng còn nhỏ đã hiểu chuyện và yếu đuối, càng muốn bảo vệ thật tốt mẹ con họ ở trong hậu cung không bị tổn thương.
  Lý Hoằng ngoan ngoãn gật đầu, nhấc chân bước từng bước tự mình vén rèm cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy trên giường đang nằm chính là muội muội vừa sinh ra còn đang trong tã lót lại đã chết yểu.
  Nàng còn chưa kịp tận mắt nhìn thế giới này một cái, còn chưa thể cảm nhận sự đặc sắc và rực rỡ của thế giới này, đã bị mẫu thân ruột thịt của mình bóp chết tương lai.
  Lý Hoằng chậm rãi đi tới trước người, vén tấm chăn nhỏ che trên người muội muội, đưa tay khó khăn tìm kiếm động mạch ở cổ muội muội, thân thể lạnh lẽo truyền đến trận trận hàn ý, làm cho y mất đi một tia hy vọng cuối cùng, đứa bé này là hoàn toàn không còn tri giác.
  Mặc dù y có trí nhớ chín kiếp, mặc dù y trải qua ngàn kiếp muôn nạn, chín lần chuyển thế, sống lại làm người. Nhưng loại tình thân ruột thịt này vẫn ở trong người y hừng hực thiêu đốt, đây là một loại cảm giác đau lòng không cách nào nói rõ ràng, trải qua mười kiếp, vẫn không thể xem thấu ngộ ra, vẫn sẽ bởi vì người thân qua đời mà đau lòng bi thương.
  Lý Hoằng hoảng hốt nhìn khuôn mặt trẻ thơ của muội muội, nếu như nàng không chết, có thể lớn lên thành người, sợ rằng cũng là một mỹ nhân phôi không thua kém gì Thái Bình công chúa?
  "Muội muội, chúc muội kiếp sau sinh ra ở nhà bình thường, ta hy vọng muội có thể đầu thai chuyển thế đến kiếp trước của ca ca, đến thế kỷ 21 đi, so với thời đại của chúng ta nơi đó coi như là một nơi thế ngoại đào nguyên." Lý Hoằng nói xong ngây ngốc ngồi ở bên cạnh muội muội, trước mắt tối sầm, lần nữa hôn mê bất tỉnh.