Đường Mưu Thiên Hạ

Chương 15. Bản tính ghen tị (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Phụ hoàng sao lại đến nhanh vậy?" Lý Hoằng ngơ ngác, xem ra là vừa bãi triều đã lập tức chạy thẳng đến chỗ mẫu phi, cũng không biết Tiểu Hàn đã đưa được kem que đi chưa.

Theo thân ảnh Lý Trị xuất hiện trước mặt Lý Hoằng, nghi hoặc trong lòng y cũng tan biến. Tuy nhiên, điều khiến y kinh ngạc là, Lý Trị vậy mà lại cầm trên tay một que kem, cả giấy bọc bên ngoài, ăn ngon lành, thỉnh thoảng từ trong miệng phát ra tiếng hút chùn chụt, hiển nhiên là đang rất hưởng thụ thứ đồ giải khát mới mẻ này.

“Chiêu nghi, mau nhìn xem trẫm mang đến cho nàng thứ tốt gì này, thứ này ăn vào mát lạnh giải nhiệt a, hiếm khi Hoằng nhi có hiếu tâm như vậy, quả nhiên là nhi tử của trẫm, thứ này đều... Ơ? Các ngươi sao lại nhìn trẫm như vậy? Làm sao vậy?” Lý Trị vừa nói vừa đi, nhìn Võ Mị đang ôm Lý Hoằng, trên mặt hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc kỳ quái.

Nhìn thấy ý cười rõ ràng trong mắt hai người, Lý Trị hơi không được tự nhiên cúi đầu đánh giá y phục trên người, không có vấn đề gì mà, hai mẫu tử này vì sao lại nhìn mình như vậy?

Võ Mị nhìn Lý Trị ngây ngốc, khóe miệng còn sót lại một chút vụn giấy, phốc một tiếng bật cười, đưa tay đánh vào mông Lý Hoằng một cái mắng: "Nhìn chuyện tốt con làm kìa, để phụ hoàng con mất mặt."

Lý Trị vẫn là một mặt nghi hoặc, hỏi: “Vì sao chiêu nghi lại nói như vậy?”

Võ Mị đẩy Lý Hoằng trong lòng ra, ngừng cười ý đi đến trước mặt Lý Trị hành lễ, trước dịu dàng lau đi vụn giấy ở khóe miệng Lý Trị, sau đó chậm rãi lấy que kem đã ăn được một nửa trong tay Lý Trị, đưa cho Dương Vũ bên cạnh.

Võ Mị thở dài nói: “Ngũ hoàng tử của ngài khiến ngài mất mặt còn không tự biết đâu, kem que này a, phải xé lớp giấy bên ngoài thì mới ăn được.” Nói xong xoay người từ trong giỏ lại lấy ra một que kem, cẩn thận bóc lớp giấy trắng mỏng bên ngoài ra, sau đó đưa cho Lý Trị: “Nên ăn như vậy này.”

Lý Trị hiển nhiên phản ứng chậm nửa nhịp, tiếp nhận que kem Võ Mị đưa tới lầm bầm: “Khó trách hút mãi vẫn cảm thấy không được ngon miệng, dính dính.”

Lý Hoằng miệng ngậm kem que cười hì hì nhìn hai người, Lý Trị không để ý, cũng không thèm để ý ăn cả giấy bọc kem que có mất long nhan hay không, cho dù có cảm thấy, nhưng đối mặt với hoàng tử mình yêu thích nhất, hắn cũng có thể cười trừ cho qua. Vì vậy cưng chiều hướng Lý Hoằng vẫy tay ý bảo lại đây.

Lý Hoằng ngoan ngoãn đi đến trước mặt hành lễ: “Nhi thần Lý Hoằng bái kiến phụ hoàng.”

“Nói cho phụ hoàng biết, đây là con tự tay làm?” Lý Trị khom người vuốt ve đầu Lý Hoằng, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng tự hào, bản thân thật sự là sinh ra một hoàng tử thông minh, mấy ngày nay tạo cho mình kinh hỉ khắp nơi.

“Vâng, phụ hoàng, đây là hôm đó nhi thần nhìn thấy Hoa Mạnh cùng Mạch Chủng, à, chính là thị tòng của nhi thần ngậm cục nước đá giải nhiệt, cho nên liền đột nhiên nghĩ đến thêm chút đường vào có phải sẽ ngon hơn không, vì vậy liền làm ra kem que này.” Lý Hoằng thành thật nói, trên khuôn mặt béo mập tràn đầy ý cười.

“Nhi tử thông minh hơn cả trẫm rồi, đồ ăn đơn giản nhưng lại thiết thực như vậy, lại chưa từng bị người phát hiện...”

“Thông minh? Ta xem chính là đồ ham ăn thôi, sao ngài không hỏi hắn, cái này đã lấy đi bao nhiêu đường từ Thượng Thực Cục.” Võ Mị tuy ngoài miệng dội nước lạnh, nhưng sự thông minh của Lý Hoằng, hiển nhiên đã khiến bà tự hào đến tận xương tủy.

Con trai mình thông minh lanh lợi, thân là mẫu thân Võ Mị tự nhiên là mặt mày rạng rỡ, huống chi có con như vậy, đây mới là chân chính, để cho mình có chỗ đứng vững chắc ở trong hậu cung, không chỉ biết lấy lòng phụ hoàng, còn biết tặng cho Vương hoàng hậu, Tiêu Thục phi.

Hành vi hiếu thuận như vậy, trong hậu cung e rằng không ai sẽ cho rằng là mình đang bài xích Vương hoàng hậu và Tiêu Thục phi của bà ta. Mà mình có thể càng thêm danh chính ngôn thuận dựa vào Lý Hoằng để đạt được mục đích của mình.

Lý Hoằng thấy mẫu phi nói như vậy, liền biết trước mặt phụ hoàng là không xin được ban thưởng rồi, cho dù có, phỏng chừng cũng sẽ bị mẫu phi cự tuyệt, sẽ lấy cái gì "Đại vương còn nhỏ, cần học tập tiết kiệm chất phác, phong thưởng quá nhiều có thể làm hư hắn, chờ lớn lên rồi lại nói."

Nhìn xem phụ hoàng cũng xác thực không có ý tứ thưởng cho mình, vì vậy Lý Hoằng liền vén rèm tẩm cung của mẫu phi lên, lúc này Lý Hiền hẳn là đang ngủ, thật lâu không gặp hắn rồi, đi xem hắn một chút.

Một cung nữ hiển nhiên là tâm phúc của Võ Mị, đang ngồi bên cạnh thủ hộ Lý Hiền đang ngủ say, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vội vàng quay đầu lại, vừa thấy là Đại vương, liền muốn lập tức đứng dậy hành lễ.

Lý Hoằng đưa tay ý bảo nàng miễn lễ, nhẹ nhàng đi đến trước giường ngủ, nhìn Lý Hiền đang ngủ say bĩu môi, giống như là nằm mơ thấy đồ ăn ngon gì đó, trên miệng đang bị tiểu gia hỏa thổi ra một cái bong bóng nước nhỏ.

Lý Hoằng hiếu kỳ, duỗi ngón tay nhỏ ra nhẹ nhàng điểm một cái, chọc vỡ bong bóng nước kia, sau đó quay đầu nhìn cung nữ cười hì hì.

“Lúc nhỏ ta có phải cũng như vậy không?” Lý Hoằng sờ sờ cái mũi, sờ tay sờ chân của Lý Hiền, sau đó lại giở trò đồi bại đặt ngón tay của mình ở bên miệng Lý Hiền cho Lý Hiền mút.

Cung nữ nhìn Lý Hoằng tự đắc kỳ nhạc giở trò đồi bại, khẽ mỉm cười, trả lời Lý Hoằng: “Nô tỳ không có phúc phận đó, Đại vương ngài lúc nhỏ đều là Hạ Chí và Bạch Lộ hầu hạ.”

“Haizz, cũng vậy, ta hỏi vấn đề quá ngốc nghếch.” Lý Hoằng vỗ vỗ đầu tự giễu nói, chọc cho cung nữ bên cạnh cười vui vẻ.