Đường Mưu Thiên Hạ

Chương 16. Bản tính ghen tị (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Võ Mị và Lý Trị ngồi ở phòng ngoài đang nói chuyện, Lý Trị đảo mắt nhìn một cái, thấy không có bóng dáng Lý Hoằng, không khỏi hỏi: “Hoằng nhi đâu rồi? Chẳng lẽ nó không muốn trẫm thưởng cho nó sao?”

Được Lý Trị nhắc nhở, Võ Mị cũng chú ý tới tiểu tử thúi kia không biết không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi, nhưng nhìn xem cung nữ của y còn đang chờ, vì vậy quay đầu nhìn về phía cung nữ của mình.

Cung nữ thấy Võ Mị nhìn hỏi thăm, cung kính nói: “Đại vương hắn...”

“A... Oa... Oa.” Không đợi cung nữ nói xong, trong tẩm thất Võ Mị truyền đến tiếng khóc la vang dội của tiểu Lý Hiền.

Võ Mị vừa nghe, trên trán lập tức nổi lên đầy hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử thúi này lại đi chọc Hiền nhi rồi, Lý Hoằng...!"

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy rèm cửa tẩm thất đột nhiên vén lên, tiểu tử thúi giống như một cơn gió từ bên trong chạy ra, đôi chân ngắn lúc này đảo như Phong hỏa luân, vèo một cái, Võ Mị và Lý Trị còn chưa kịp phản ứng, tiểu tử thúi đã nhanh như chớp chạy đến cửa cung điện, trong miệng vội vàng kêu la: "Hạ Chí, Tiểu Hàn chạy mau."

Hai cung nữ hiển nhiên không phải là lần đầu tiên bị Đại vương lôi "tập hợp khẩn cấp", người Hạ Chí và Tiểu Hàn run rẩy giống như cái sàng, sắc mặt cũng không biết là khẩn trương đến trắng bệch, hay là bởi vì hình tượng xấu xa của chủ tử làm cho họ cảm thấy mất mặt, tóm lại là ba phần khẩn trương bảy phần lúng túng, vội vàng hướng Lý Trị cùng Võ Mị hành lễ, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo cái thân ảnh càng ngày càng nhỏ kia.

Võ Mị nhìn bóng lưng Lý Hoằng đã biến mất ở cửa, tức giận đứng dậy đi đến cửa hô: "Lý Hoằng ngươi cho ta trở lại, tức chết ta rồi, đừng để ta bắt được ngươi. Bệ hạ...”

“Ha ha... Ha ha... Ha ha, thú vị thú vị thú vị.” trước mắt Lý Trị vẫn là một màn Lý Hoằng vội vàng chạy trốn vừa rồi, cười đến thở không ra hơi, cười đến chảy cả nước mắt, thở hổn hển nói: “Thật sự là một tiểu tử quái lạ, rất có phong phạm năm đó của hoàng huynh hắn, Lý Trị ta cũng coi như là không hổ thẹn với tổ tông, vốn tưởng rằng tính cách trẫm nhu nhược, nhưng không nghĩ tới chiêu nghi, nàng lại sinh ra một hoàng tử ưu tú như vậy cho trẫm.”

Võ Mị nhìn tâm tình hưng phấn mà sắc mặt có chút ửng đỏ Lý Trị, hiếm khi lộ ra bản tính tiểu nữ nhi, giậm chân, trách: "Thần thiếp đều sắp bị tiểu tử thúi này chọc cho tức chết rồi, bệ hạ còn có tâm tình cười nhạo thần thiếp.”

“Ha ha, tiểu quỷ linh tinh này, chạy rồi thì thôi đi, ngày mai để cho Thượng Quan Nghi giáo dục hắn thật tốt là được, lễ nghi hoàng gia này vẫn là cần phải học tập.” Lý Trị hiển nhiên là đang dỗ dành Võ Mị, nhìn thần sắc liền biết, hắn rất thích hoàng tử như vậy, giống như hoàng huynh Thanh Tước năm đó của hắn ở trước mặt phụ hoàng, thông minh hiếu học, nhưng chính là không tuân lễ nghi.

Lý Trị là có tâm học tập phóng khoáng như Thanh Tước, nhưng tính cách nhu nhược khiến hắn không dám giống như hoàng huynh không tuân giáo điều, huống chi mẫu hậu qua đời, bản thân vẫn luôn theo bên cạnh phụ hoàng, cũng không có cơ hội phóng thích bản tính của hắn, lúc này nhìn thấy Lý Hoằng như vậy, hắn là hâm mộ từ đáy lòng.

Cung nữ canh giữ Lý Hiền hiển nhiên cũng đã quen Lý Hoằng trêu chọc hoàng đệ của mình, hơn nữa vừa rồi mình ở trong tẩm thất ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được Đại vương chọc cho Lộ vương Lý Hiền khóc.

Lúc này trong ngực ôm Lý Hiền còn đang khóc vội vàng đi ra, nhìn Võ Mị còn đứng ở cửa cung điện tức giận vì Lý Hoằng, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ nghe thấy Lý Trị nói: "Bế Hiền nhi lại đây, để trẫm dỗ dành thằng nhóc này.”

Cung nữ vội vàng nghe lời đưa Lý Hiền đang ôm cho Lý Trị, Lý Trị hai tay tiếp nhận, vừa lắc vừa rung động cánh tay, trong miệng dịu dàng nói: "Hiền nhi ngoan a, Hoằng nhi hư, Hoằng nhi hoàng huynh là trứng thối, lại chọc tiểu bảo bối khóc có phải không, chờ phụ hoàng bắt được hắn, phụ hoàng thay con trừng phạt hắn, Hiền nhi không khóc nữa nào.”

Võ Mị dựa vào cửa vừa tức vừa buồn cười nhìn một đôi phụ tử này, bà tự nhiên biết vừa rồi những lời của Lý Trị chính là có lệ hắn trừng phạt Lý Hoằng, nhưng trong lòng bà sao lại không phải như thế, nếu Hoằng nhi có thể độc chiếm ân sủng của bệ hạ, đối với mình mà nói cũng là một trợ lực lớn không phải sao.

Võ Mị lắc đầu bất đắc dĩ từ cửa đi vào, đối với Lý Hoằng mười tám ban võ nghệ bà ta đều dùng qua, nhưng không có một thứ nào có thể phát huy tác dụng trên người tiểu tử thúi kia.

Mấy ngày nay Lý Hoằng ngày ngày ru rú trong cung điện của mình, hoặc là trên đường đi Hoằng Văn quán, hoặc là trên đường hồi cung điện, dù sao mấy ngày nay trừ bỏ chế tạo kem que ra, thời gian khác y không bước chân ra khỏi cửa.

Chỉ một lần kia, sau khi đưa kem cho Vương hoàng hậu và Tiêu Thục phi liền không còn chủ động đưa cho nữa. Ngày thứ hai, các phi tần hậu cung liền cũng chuẩn bị phần lễ vật do cung nữ đưa tới cho y.

Mà Tiêu Thục phi lại còn phái trưởng nữ Nghĩa Dương công chúa tự mình đưa tới, lúc đi Nghĩa Dương bá đạo lại không công lấy đi một giỏ kem que. Mặc dù lúc này kem que của Lý Hoằng ngoại trừ miễn phí cung cấp cho phi tần hậu cung, cung nữ thái giám khác muốn ăn kem que thì đều phải bỏ tiền mua.

Mà trong này thuộc về Dương Võ uất ức nhất, Lý Hoằng bán cho người khác là hai văn tiền, bán cho hắn lại là mười văn tiền, cho dù như vậy, Dương Võ vẫn cảm thấy rất tốt, ngày ngày vui vẻ sung sướng.

Chờ hắn biết được bán cho người khác là hai văn tiền, bán cho mình là mười văn tiền, oan ức trong lòng có thể nghĩ, đối với tính cách có thù tất báo của Đại vương càng thêm thể hội sâu sắc. Nhưng còn chưa đợi hắn đi tìm Đại vương lý luận, Đại vương lại giành trước đi tìm hắn.