Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Đáng hận, ta vẫn chậm một bước, hắn đi rồi.”
Dò la mấy vòng trong phường thị cũng không tìm được tên giả mạo kia, Cố Trường Phong tức giận đấm mạnh vào tường.
“Cố sư huynh, hay là bỏ qua đi, cứ mãi truy đuổi kẻ lừa đảo kia, muội lo sẽ làm chậm tiến độ tu hành của huynh.” Triệu Dung Nhi lo lắng nói.
“Sao có thể bỏ qua được, muội biết mấy năm nay ta sống thế nào không?”
Cố Trường Phong vành mắt đỏ lên, “Hiện tại, chỉ cần nghe thấy tên Cố Trường Phong, tu sĩ ở các phường thị quanh Âm Dương Thánh Địa đều đề phòng ta như phòng trộm. Nhiều nơi Đa Bảo Các đã cấm cửa Cố Trường Phong cùng chó. Bây giờ ngoài tông môn còn có một đám nạn nhân đợi ta tính sổ. Thậm chí đệ tử nội môn Thiên Huyền Tông còn lén tìm ta mua Hợp Hoan Tán... Quan trọng nhất là mấy năm nay ta gánh không ít nồi, chẳng được chút lợi lộc nào. Sư muội, lòng ta khổ lắm… Ta chỉ muốn tìm được tên lừa đảo kia, hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc chúng ta có thù oán gì, vì sao lại hãm hại ta như vậy.”
...
Chạng vạng, Sở Trường Phong cùng Thanh Dao trở về Thiên Kiếm Phong.
Sư tôn Chu Hạc Xuyên đang ngồi trong sân, nhìn hai sư huynh muội bước vào, “Hai đứa vừa xuống phường thị dưới núi về sao?”
Sở Trường Phong đáp: “Hôm qua ta đã hứa giúp sư muội mua nguyên liệu luyện phi kiếm, coi như quà gặp mặt, hôm nay đương nhiên phải giữ lời.”
Thanh Dao: “...”
Nghe thử xem, đây là lời người nói sao?
Vừa nghe vậy, Chu Hạc Xuyên mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi mà cũng hào phóng với sư muội như vậy sao?”
Ồ hô.
Sắt đá như hắn mà cũng chịu nhả lông, đúng là chuyện hiếm thấy.
“Làm sư huynh thì phải có dáng sư huynh.”
Sở Trường Phong nói: “Người vào trước dẫn dắt người vào sau, đó là trách nhiệm của đại sư huynh như ta.”
“Đủ rồi!”
Thanh Dao dậm chân, không muốn nghe Sở Trường Phong nói nhảm nữa.
“Sư tôn, người đừng nghe đại sư huynh nói bậy, huynh ấy không bỏ ra nổi một viên linh thạch cho ta. Thậm chí còn sợ ta không trả tiền cho huynh ấy, lại sợ ảnh hưởng đến hạn mức chiết khấu của mình, bắt ta mua nguyên liệu luyện phi kiếm với giá cao.”
Nghe vậy Chu Hạc Xuyên nhíu mày.
Đúng rồi.
Đây mới là Sở Trường Phong trong nhận thức của lão, vô cùng đúng vị.
“Sư muội, sư huynh là muốn khích lệ muội, sớm kết thành Kim Đan, có được hạn mức chiết khấu của riêng mình.” Sở Trường Phong mặt không đổi sắc, tim không loạn.
“Nói bậy! Huynh chỉ keo kiệt thôi!” Thanh Dao chẳng tin nổi lời nào của Sở Trường Phong.
“Á!”
Sở Trường Phong bỗng nhiên kêu lên, “Ta nhớ ra rồi, hôm nay cũng là ngày chiết khấu của Đan Phong, thuê lò luyện đan được giảm chín phần.”
Sở Trường Phong nói xong liền chuồn thẳng, rời khỏi Thiên Kiếm Phong, chạy thẳng đến Đan Phong.
Nhìn bóng dáng vội vã của Sở Trường Phong, Thanh Dao không nhịn được hỏi: “Sư tôn, sư huynh nói mình là nhị phẩm đan sư, chẳng lẽ ngay cả một cái lò luyện đan cũng không có sao?”
“Đương nhiên là hắn có lò luyện đan của mình.”
“Vậy sao sư huynh còn phải đi thuê lò của Đan Phong?” Thanh Dao khó hiểu.
Chu Hạc Xuyên vuốt râu, giải thích: “Ngươi không luyện đan nên không biết, lò luyện đan là vật tiêu hao, dù có chắc chắn đến đâu cũng không chịu nổi linh hỏa thiêu đốt lâu dài. Thời gian dài sẽ thành phế lò, hơn nữa nhiều loại đan dược lần đầu luyện không quen, rất dễ nổ lò, tổn thất lớn.
Còn lò của Thánh Địa thì khác, chỉ cần nộp chút linh thạch là thuê được, hoàn toàn không cần lo hao tổn. Ngoài ra, nộp trước một phần phí bảo hiểm nổ lò, càng có thể yên tâm thử luyện phương đan mới, dùng rất thoải mái.”
Thì ra là vậy... Thanh Dao nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
...
Sở Trường Phong đến Đan Phong, thành thạo nộp mười viên hạ phẩm linh thạch, thuê một cái nhị giai hạ phẩm pháp đan lô, quyền sử dụng hai canh giờ.
Nói thật, giá này không đắt, coi như phúc lợi Thánh Địa dành cho đệ tử.
Đan lô cao hơn ba trượng, phía dưới ba chân vững chãi.
Sở Trường Phong chưa vội luyện đan, mà trầm ngâm suy nghĩ.
“Hiện tại thị trường đan dược ngày càng khắc nghiệt, đan dược thông thường rất khó bán được giá tốt, ta nhất định phải nghĩ ra chút đổi mới.”
Dù sao thì đệ tử của Âm Dương Thánh Địa quá đông, người đông, các ngành nghề trong tông môn cũng bị cuốn vào vòng cạnh tranh.
Đan sư, luyện khí sư lại càng là nghề hot.
Cho nên ngươi muốn luyện ra một lò đan dược, hoặc rèn một kiện pháp khí mà kiếm được mấy lần, mấy chục lần giá vốn, căn bản là không thể. Ít nhất, đối với đan dược và pháp khí cấp thấp thì càng không có cửa.
Hiện tại, thị trường đan dược và pháp khí nhất giai, nhị giai trong Thánh Địa gần như đã bão hòa, đệ tử muốn kiếm linh thạch đều phải lấy số lượng bù lợi nhuận, bán rẻ lấy nhiều.
Sở Trường Phong không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này, cho nên hắn định làm chút đổi mới.
“Trước tiên luyện ít đan dược cải tiến như Tẩy Thể Đan, giữ vững thị trường cũ. Sau đó thử luyện đan Bích Cốc vị mới, chiếm lĩnh thị trường mới.”
Suy nghĩ chốc lát, Sở Trường Phong bắt đầu luyện đan, hơn nữa còn chọn loại đan có nhu cầu lớn nhất là Bích Cốc Đan để cải tiến trước.
Hắn gom hết các loại tài liệu đã chuẩn bị, một mạch ném hết vào lò, theo lời Sở Trường Phong thì xe đầu tiên của người trẻ là xe dùng chung, lò luyện đan đầu tiên của tu sĩ nhất định cũng là lò dùng chung.
Cái này không sợ hỏng, có ý tưởng gì cứ ném vào thử.
Cạch một tiếng.
Nắp lò đóng lại, Sở Trường Phong vận linh lực thúc giục hỏa diễm, bắt đầu gia nhiệt cho đan lô.
Nửa canh giờ sau, mùi thuốc tỏa ra từng đợt.
Sở Trường Phong mắt sáng lên: “Thành công rồi!”
Hắn lấy ra từ trong lò một đống bùn đan màu đen, ít nhất cũng hơn trăm cân.
Đan dược cấp thấp là vậy, đan hoàn đều phải tự vo tay, chỉ có đan dược cao cấp luyện ra mới thành hình viên tròn.
“Lát nữa vo thành đan hoàn sau.”
Sở Trường Phong thu bùn Tẩy Thể Đan vào túi trữ vật, rồi lại ném tiếp một ít dược liệu vào lò, lần này là luyện Bích Cốc Đan.
Đan sư Âm Dương Thánh Địa cạnh tranh rất gắt, vốn dĩ Bích Cốc Đan chỉ có một vị, nhưng vì tranh giành tiêu thụ đã biến tấu ra đủ loại vị như vị dưa hấu, vị chuối, vị cá kho… Sở Trường Phong hiểu rõ, muốn chen chân vào đường này, nhất định phải luyện ra loại Bích Cốc Đan đặc biệt, không ai bắt chước nổi.
May mà hắn đã chuẩn bị từ trước, sau khi cho đủ dược liệu chính của Bích Cốc Đan vào lò, Sở Trường Phong lại ném thêm một đống nguyên liệu như măng chua, thịt ốc, dưa cải chua vào trong.
Không sai.
Sở Trường Phong muốn luyện ra loại Bích Cốc Đan Vị Ốc Sên độc nhất vô nhị trong tu giới.
Để đan dược lưu hương lâu, hắn còn tăng mạnh tỷ lệ măng chua, dưa cải chua trong công thức.
Chẳng mấy chốc... mùi thối của đan dược đã bắt đầu lan ra từ trong lò.
Sở Trường Phong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hỏng rồi, cho nhiều quá, mùi nặng quá mức!”
“Ọe...”
Dù là tu vi Kim Đan bị bất ngờ như vậy, Sở Trường Phong cũng suýt nữa nôn ra.
Mắt cay xè, nước mắt trào ra.
Thối quá.
Mùi này đã vượt xa cả mùi ốc sên thật, Sở Trường Phong vội vàng phong bế khứu giác, nín thở.
Do dự một chút, Sở Trường Phong quay người muốn rời khỏi phòng luyện đan.
Lò đan này hắn thật sự không muốn nữa, nhưng khi đến cửa, Sở Trường Phong lại dừng bước, “Không được, không thể lãng phí, nhỡ đâu có người khẩu vị nặng thì sao?”
Tuy vậy, sau lò đan này, Sở Trường Phong không luyện thêm nữa, sợ các đan dược khác bị lây mùi thối.
...
“Hàn sư huynh, huynh tới rồi.”
Sở Trường Phong vừa đi không lâu, một thanh niên áo đen, mặt mũi lạnh lùng đã đến Đan Phong.
Hắn tên Hàn Vân Băng, là đệ tử Đan Phong, tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Thế gian có người mê võ gọi là võ si, mê đọc sách gọi là thư si, mê vẽ tranh gọi là họa si, mê trai gọi là hoa si... mà Hàn Vân Băng chính là một đan si.
Để giữ tâm cảnh ổn định khi luyện đan, hắn còn tu luyện Hàn Tâm Quyết.
Người tu công pháp này, không vui vì vật, không buồn vì mình, núi sập trước mặt cũng mặt không đổi sắc.
Nghe nói nếu tu luyện đến đại thành, cho dù thê tử ngoại tình, cả nhà bị diệt môn cũng vẫn giữ được bình tĩnh tuyệt đối.
Theo lời các đệ tử Đan Phong, đã mấy năm rồi chưa từng thấy Hàn Vân Băng lộ ra chút cảm xúc nào.
Không khóc không cười, như băng giá ngàn năm.
“Ta cần một phòng luyện đan có nhị giai đan lô.” Giọng Hàn Vân Băng lạnh như băng.
“Vừa hay có một vị sư huynh vừa rời đi, hiện tại phòng luyện đan số mười ba đang trống.”
“Được.”
Hàn Vân Băng giao linh thạch, đi tới phòng luyện đan số mười ba.
Vừa bước vào, một luồng mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xuyên lên tận đỉnh đầu.
Khuôn mặt băng giá của Hàn Vân Băng, mấy năm nay lần đầu xuất hiện biến hóa.
Hắn nhíu mày, hai nắm tay siết chặt, nghiến răng, toàn thân run rẩy...
Qua một lúc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, gầm lên: “Ai mẹ nó dùng đan lô luyện cứt thế này!”