Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Đại sư huynh, nhìn kìa.”
Thanh Dao bỗng kéo tay áo Chu Trường Phong, dùng ánh mắt ra hiệu.
Chu Trường Phong nhìn theo, liền thấy Lâm Diệu Chân đang đứng ở phía xa.
Sắc mặt nàng âm trầm, hiển nhiên tâm tình vô cùng bất mãn, ngay cả khách nhân bước vào cũng chẳng buồn tiếp đón.
“Thái độ gì vậy? Cứ như thể có ai lừa nàng mất mấy ngàn linh thạch không bằng.”
Có khách nhân bất mãn lẩm bẩm.
Lâm Diệu Chân suýt nữa phát tác tại chỗ.
“Nhanh như vậy đã được thả ra, chắc hẳn đã nộp không ít linh thạch phạt…” Chu Trường Phong thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ trong lòng.
“Chu quản sự, ta đến mua ít tài liệu, nơi này có đủ không?” Chu Trường Phong lấy ra một tờ danh sách, đưa cho Chu quản sự.
Đại hội tông môn sắp tới, nếu muốn đoạt ngôi đầu, không thể chỉ dựa vào thực lực đối thủ, bản thân cũng phải không ngừng tăng tiến.
Những tài liệu trên danh sách này có thể giúp Chu Trường Phong nâng cấp phi kiếm thứ chín lên nhị phẩm hạ giai. Đến lúc đó, phối hợp bí pháp Thiên Kiếm Phong, tu vi hắn có thể đạt tới Kim Đan sơ kỳ đại viên mãn, thậm chí có cơ hội đột phá Kim Đan trung kỳ trước đại hội.
Chu quản sự cẩn thận xem từ đầu đến cuối, rồi mới đáp: “Những tài liệu khách quan cần, nơi này đều có đủ.”
“Diệu Chân ngươi mang những tài liệu này ra cho vị khách quý này.”
Nghe vậy Lâm Diệu Chân ở phía xa miễn cưỡng bước tới, cầm lấy danh sách rồi rời đi.
Chẳng bao lâu, Lâm Diệu Chân quay lại, trên tay ôm một chiếc hộp dài ba thước, rộng hơn một thước, bên trong chứa đủ loại trân bảo quý hiếm.
“Mời khách quý kiểm tra vật phẩm.” Nàng tỏ vẻ như bị ép buộc phải làm ăn.
Chu Trường Phong liếc qua, gật đầu: “Không sai.”
“Tổng cộng năm ngàn ba trăm mười hai khối linh thạch hạ phẩm.”
“Được, nhưng đổi chỗ khác thanh toán.” Chu Trường Phong dứt khoát gật đầu.
Hơn năm ngàn linh thạch hạ phẩm, quả thực là con số không nhỏ, giao dịch giữa đại sảnh quả thật quá mức chói mắt.
Thấy vậy, Lâm Diệu Chân không khỏi liếc nhìn Chu Trường Phong thêm mấy lần, thầm nghĩ: Quả nhiên là chân truyền đệ tử Thiên Kiếm Phong Thánh Địa Âm Dương, quyết đoán, căn cơ thâm hậu, lại còn tuấn tú bất phàm.
So với tên nội môn đệ tử Thiên Huyền Tông Cố Trường Phong kia, quả thực cách biệt mấy mươi con phố.
Cùng là người, sao nhân phẩm lại khác biệt đến thế?
“Khách quý, mời theo ta.” Lâm Diệu Chân bước đi uyển chuyển, dẫn đường cho Chu Trường Phong.
“Sư muội, ở lại đây chờ ta.” Chu Trường Phong dặn dò một tiếng rồi đi theo.
Thanh Dao nhìn bóng lưng Chu Trường Phong, tức giận giơ nắm đấm lên đấm không khí mấy cái.
Đồ đại sư huynh đáng ghét!
Vì ta mà một ngàn linh thạch hạ phẩm cũng tiếc, vậy mà đến lượt mình thì năm ngàn linh thạch hạ phẩm cũng không chớp mắt.
Ngươi chỉ biết giả nghèo, chứ nào có thật sự nghèo!
Loại người keo kiệt như ngươi, cả đời này xứng đáng cẩu độc thân!
Phát tiết xong, Thanh Dao lại không khỏi nghĩ: Chu Trường Phong lấy ra hơn năm ngàn linh thạch hạ phẩm, không biết đã lừa gạt bao nhiêu người rồi.
Chẳng bao lâu.
Chu Trường Phong cùng Lâm Diệu Chân quay lại, Thanh Dao phát hiện hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Chu sư huynh, sau này nếu đến Du Bảo Các, cứ tìm ta, ta nhất định sẽ cố gắng tranh thủ thêm ưu đãi cho huynh.” Lâm Diệu Chân tâm tình khoái trá, nở nụ cười rạng rỡ.
Dù nàng lớn tuổi hơn Chu Trường Phong, tu vi cũng cao hơn, nhưng dù sao Chu Trường Phong là chân truyền đệ tử Thiên Kiếm Phong Thánh Địa Âm Dương, sư phụ lại là đại năng Hợp Thể hậu kỳ, thân phận tôn quý hơn nàng rất nhiều.
Gọi một tiếng sư huynh cũng chẳng thiệt thòi gì.
Chu Trường Phong mỉm cười nhã nhặn: “Đa tạ Diệu Chân sư muội.”
Thấy vậy, Thanh Dao cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý.
Nàng thật sự muốn biết, nếu Lâm Diệu Chân biết Chu Trường Phong chính là Cố Trường Phong, không biết còn cười nổi nữa không?
“A, vị này hẳn là sư muội của Chu sư huynh.”
Lâm Diệu Chân như vừa mới chú ý tới Thanh Dao, cười nói: “Sư muội nhìn qua thì rất trắng, thật ra cũng không đen lắm. Đôi mắt nhìn thì lớn, thật ra cũng không nhỏ, toát lên một khí chất… vô cùng chính trực.”
Thanh Dao: “…”
Không có gì để khen thì cũng không cần miễn cưỡng như vậy.
“Đại sư huynh, đi thôi.” Thanh Dao không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Diệu Chân, liền chủ động bước ra khỏi Du Bảo Các trước.
“Diệu Chân sư muội, hữu duyên tái kiến.” Chu Trường Phong ôm quyền cáo biệt.
Khi ra tới cửa, hắn vô thức liếc nhìn quầy trưng bày bên cạnh, phát hiện tấm gương vàng đã được đặt lại chỗ cũ.
Bên dưới vẫn còn dòng chữ, mua một tặng một.
Chỉ là phía dưới lại có thêm một hàng chữ nhỏ: Nếu muốn lấy vật tặng kèm, cần trả thêm một trăm linh thạch.
Mực còn chưa ráo.
“Đại sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Rời khỏi Du Bảo Các, Thanh Dao dè dặt hỏi.
Nói thật, nàng thực sự sợ Chu Trường Phong lại làm ra chuyện gì quái dị nữa.
“Ta cảm thấy nơi này có chút bất an, e rằng không nên ở lâu, trước tiên hãy trở về sơn môn.” Chu Trường Phong rất tin vào trực giác của mình.
Chính nhờ sự cẩn trọng này mà hắn có thể bình an vô sự rời khỏi bao nhiêu đại phường thị.
Cuối cùng cũng được về núi… Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm.
Không cần lo bị đánh chết nữa, thật tốt quá!
Tạ ơn trời đất!
…
Chẳng bao lâu sau khi Chu Trường Phong và Thanh Dao rời đi, lại có hai thân ảnh tiến vào trấn phường thị.
Một nam một nữ đều vận đạo bào đệ tử Thiên Huyền Tông.
Nam tử tuấn tú, nữ tử dung mạo thanh nhã, khí độ chính trực, rõ ràng là đệ tử xuất thân đại tông môn.
Hai người này không ai khác chính là Cố Trường Phong và Triệu Dung Nhi, nội môn đệ tử Thiên Huyền Tông.
“Cố sư huynh, kẻ giả mạo huynh thật sự sẽ xuất hiện ở đây sao?” Triệu Dung Nhi có chút không chắc chắn hỏi.
“Ta đã thỉnh Thiên Cơ trưởng lão bói toán, kẻ mượn danh đoạt hiệu ta tất sẽ xuất hiện tại trấn chợ này.” Cố Trường Phong nghiến răng nói, “Để xem là ai dám mạo danh Cố Trường Phong ta, tuyệt đối không thể tha thứ!”
“Sư huynh bớt giận, cho dù có tìm được kẻ đó, cũng chớ nên động thủ trong phường thị. Chúng ta cứ âm thầm theo dõi, chờ hắn rời khỏi phường thị rồi mới ra tay, bắt hắn chịu báo ứng thích đáng.” Triệu Dung Nhi khuyên nhủ.
Nàng cảm thấy bất bình thay cho Cố Trường Phong.
Mấy năm gần đây, có kẻ luôn mượn danh nghĩa, thân phận của Cố Trường Phong, nếu chỉ là mượn danh thì cũng thôi.
Đằng này, kẻ đó lại chuyên làm những chuyện ti tiện, vô sỉ, nếu không phải có người bị hại tìm đến Thiên Huyền Tông cáo trạng, đòi lại công đạo, e rằng Cố Trường Phong vẫn còn u mê chưa biết gì.
Sau khi biết rõ chân tướng, Cố Trường Phong thề phải tìm ra kẻ giả mạo, rửa sạch thanh danh cho mình.
Vừa bước vào trấn phường thị đã nghe thấy tu sĩ qua lại bàn tán về kỳ tích của Cố Trường Phong.
“Không phải ta nói chứ, Cố Trường Phong này thật sự là đại tà ác.”
“Đúng vậy, hôm nay ta còn mất mấy ngàn linh thạch nữa cơ.”
“…”
Nghe vậy.
Sắc mặt Cố Trường Phong càng thêm âm trầm.
“Đạo hữu, xin hỏi Cố Trường Phong ở đâu?” Triệu Dung Nhi tiến lên hỏi.
“Hỏi hắn làm gì? Kẻ này vô sỉ ti tiện, âm hiểm xảo trá, khó lòng phòng bị. Các vị sau này nhớ tránh xa cái tên Cố Trường Phong ra.”
Một tu sĩ hảo tâm nhắc nhở.
Nghe khẩu khí, dường như Cố Trường Phong là ôn thần, ai gặp cũng xui xẻo.
Triệu Dung Nhi quay lại an ủi: “Sư huynh, những lời vừa rồi không phải nói huynh đâu, đừng để trong lòng.”
Cố Trường Phong: “Ban đầu ta còn không thấy gì, nghe muội nói xong lại càng khó chịu.”