Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Cố Trường Phong ta nói lời giữ lời, nếu là giả, đền gấp mười lần.”
Lời này vừa dứt, Lâm Diệu Chân như bị sét đánh giữa trời quang.
“Khốn thật, hắn chủ động đền gấp mười lần, chẳng phải tự thừa nhận bán hàng giả sao?”
“Tên này thật vô sỉ!”
“May mà ta nghèo, bằng không lại bị tên vô liêm sỉ này lừa nữa rồi!”
“...”
Bốn phía, tiếng oán than về Cố Trường Phong vang lên không dứt.
Ngay cả Thanh Dao cũng há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.
Thật sự quá kinh người!
Một chiêu này của Cố Trường Phong lại lần nữa phá vỡ nhận thức của nàng.
Âm hiểm đến mức khó lòng phòng bị!
Sự vô sỉ và ti tiện của đại sư huynh quả thực không có giới hạn.
“Rắc.”
Lúc này Lâm Diệu Chân vận lực, trực tiếp bóp nát Canh Kim Thạch trong tay.
“Giả!”
“Chỉ là Kim Ảnh Thạch được rót vào một tia lực lượng Kim hệ để giả mạo!”
“Cố Trường Phong, ta liều mạng với ngươi!”
Lâm Diệu Chân đột nhiên vung tay, một thanh đại đao dài bốn mươi trượng lơ lửng trên lòng bàn tay nàng.
“Hít...” Cố Trường Phong hít sâu một ngụm khí lạnh.
Người bình thường nào lại dùng pháp khí như thế này chứ!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng quát giận dữ vang lên.
“Kẻ nào dám làm càn tại phường thị của Thánh Địa Âm Dương?”
Đao của Lâm Diệu Chân còn chưa kịp bổ xuống, một thanh niên vận đạo bào đen trắng đã xuất hiện trước mặt.
Cố Trường Phong nhận ra người này.
Chính là Phương Ẩn, đệ tử chân truyền của Chưởng Phong Tử Lôi, tính tình cương trực, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chấp chưởng phường thị này.
“Người phía sau ngươi lừa gạt ta, ta muốn giết hắn.” Lâm Diệu Chân thực sự phẫn nộ.
Cố Trường Phong hết lần này đến lần khác trêu đùa nàng, khiến nàng gần như mất đi lý trí.
“Cô nương, ta cũng đã bồi thường gấp mười lần, sao lại phải ép người quá đáng như vậy?” Cố Trường Phong dang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng.
Nếu hắn không nhắc đến chuyện bồi thường gấp mười lần thì thôi, vừa nhắc tới, lửa giận của Lâm Diệu Chân lại càng bùng lên dữ dội.
Ai cần ngươi bồi thường đống phế thạch đó?
Mười khối Kim Ảnh Thạch cộng lại cũng chỉ đáng giá một trăm linh thạch hạ phẩm, vậy mà ngươi dám lừa ta hai ngàn hai trăm linh thạch hạ phẩm!
“Phường thị có quy củ của phường thị, lời hay lỗ đều do nhãn lực mỗi người. Nếu ai cũng như ngươi, hễ chịu thiệt liền giết người, vậy còn ai dám giao dịch ở đây nữa?”
Phương Ẩn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Để ta làm chủ, chuyện này đến đây là thôi. Hắn đã bồi thường gấp mười lần, coi như xong.”
Công bằng?
Công bằng ở đâu?
Ta bị lừa hai ngàn hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, lại chỉ được bồi thường một trăm, đó gọi là công bằng sao?
Lâm Diệu Chân ta cần gì đến một trăm linh thạch kia?
Ngay lúc này.
Phương Ẩn nhìn Cố Trường Phong, trong mắt lộ ra vài phần tán thưởng: “Bán hàng giả là sai, nhưng ngươi dám nhận sai, lại chịu bồi thường gấp mười lần, thương nhân như vậy thật hiếm có.”
Hử? Ngươi đang khen ta sao?
Trong khoảnh khắc, Cố Trường Phong suýt nữa cho rằng mình thật sự là người tốt.
Cố Trường Phong cảm động không thôi.
Hắn thầm quyết định, sau này tuyệt đối không đến phường thị do Phương Ẩn quản lý để bán hàng giả nữa.
Chúng nhân xung quanh, kể cả Thanh Dao, nghe xong lời Phương Ẩn đều cảm thấy khó chịu.
Kẻ mù thế này mà cũng tu thành Nguyên Anh hậu kỳ được sao?
“Ta mặc kệ! Ta có thể chết, nhưng Cố Trường Phong của Thiên Huyền Tông nhất định phải chết!” Lâm Diệu Chân hận Cố Trường Phong thấu xương, chỉ hận không thể đồng quy vu tận.
Đại đao bốn mươi trượng trong tay nàng bổ thẳng về phía Cố Trường Phong, nhưng bị Phương Ẩn một tay bắt lấy.
“Hừ, rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu đã phạm quy củ phường thị, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.”
Phương Ẩn vung tay áo, một sợi xích tím lập tức trói chặt Lâm Diệu Chân.
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ trước mặt Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng khác nào hài đồng, không chút sức phản kháng.
“Cố Trường Phong, Lâm Diệu Chân ta thề không đội trời chung với ngươi!”
Phương Ẩn một tay xách đại đao bốn mươi trượng, một tay kéo Lâm Diệu Chân rời đi, thanh âm vẫn còn vang vọng bên tai Cố Trường Phong.
Ngươi và Cố Trường Phong thề không đội trời chung thì liên quan gì đến Chu Trường Phong ta?
Cố Trường Phong chẳng mảy may để ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nơi này không thể ở lại nữa.
Có bài học vừa rồi, e rằng chẳng còn ai bị lừa thêm lần nữa.
“Đại sư huynh, chúng ta nên rời khỏi chợ thôi chứ?”
Thanh Dao theo sát phía sau Chu Trường Phong, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải tiếp tục mất mặt nữa.
“Vẫn còn chút việc chưa xong.” Chu Trường Phong lắc đầu.
“Huynh lại định đi nơi khác bán dược giả sao?”
“Thời gian tới tình thế sẽ rất căng thẳng, không thích hợp bán dược, đợi qua cơn sóng gió rồi tính tiếp.” Chu Trường Phong lại lắc đầu.
“Vậy huynh định...”
“Mua ít trân bảo, mang về tăng tu vi. Dù sao đại hội sắp tới, nếu có thể đột phá Kim Đan trung kỳ, tỷ lệ đoạt giải nhất Luyện Đan Sư cũng lớn hơn nhiều.”
Thanh Dao nghe xong, trầm mặc không nói.
Nàng thầm cảm thấy bi ai thay cho chư vị Luyện Đan Sư Thánh Địa Âm Dương.
...
Chu Trường Phong dẫn Thanh Dao tìm một nơi vắng vẻ, hai người thay đạo bào đen trắng của Thánh Địa Âm Dương, lộ ra chân diện mục.
Trở lại giữa đám đông, hai người một đen một trắng, khí độ bất phàm, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
“Kia kìa, đệ tử Thánh Địa Âm Dương.”
“Đó là sư huynh Chu Trường Phong của Thiên Kiếm Phong chúng ta, mấy năm ngắn ngủi đã từ Trúc Cơ tiến vào Kim Đan, đúng là thiên tài hiếm có!”
“Vừa nhìn đã biết là nhân tài xuất chúng, chính khí lẫm liệt, xứng đáng là đệ tử Thánh Địa Chính Đạo.”
“Than ôi, đều tên là Trường Phong, mà tính cách lại khác biệt một trời một vực, Chu Trường Phong nhìn qua đã hơn hẳn tên bán dược giả Cố Trường Phong kia trăm lần.”
Trong đám người này có cả đệ tử Thánh Địa Âm Dương, lẫn những kẻ từng mua dược giả của Cố Trường Phong.
Thanh Dao nghe vậy, thần sắc cổ quái.
Các ngươi không ngờ được đâu, người mà các ngươi đang ngưỡng mộ, chính là kẻ vừa bán dược giả cho các ngươi đấy.
Chẳng bao lâu.
Huynh muội lại tới trước Du Bảo Các.
Nói thật, phản ứng đầu tiên của Thanh Dao là muốn quay đầu rời đi, nhưng Chu Trường Phong giữ lấy đầu nàng, trầm giọng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Thanh Dao: “…Ta sợ là bởi vì đi theo huynh.”
Chu Trường Phong đáp: “…Sợ gì chứ? Kẻ vừa bị đuổi đi là Cố Trường Phong cùng sư muội hắn, liên quan gì đến Chu Trường Phong và sư muội?”
“Đại sư huynh, chẳng phải huynh từng nói nơi này giá cả đắt đỏ sao? Sao lại nỡ tiêu linh thạch?”
Thanh Dao cảm thấy Chu Trường Phong chính là loại người vặt lông ngỗng qua đường, đến một khối linh thạch hạ phẩm cũng muốn bẻ làm tám, thà chịu thiệt chứ không chịu nhặt lại… Sao có thể cam tâm để người khác kiếm lời trên đầu mình?
Chu Trường Phong nói: “Bình thường thì ta dĩ nhiên không nỡ, nhưng tu sĩ Kim Đan như ta có ngày VIP riêng, mỗi tháng vào ngày mồng bốn đều được hưởng ưu đãi giảm giá chín thành.”
“Cái gì?” Thanh Dao trừng lớn mắt. “Vậy sao huynh không mua giúp ta? Như vậy ta chỉ cần tiêu chưa tới một trăm linh thạch hạ phẩm.”
Nàng cảm thấy lòng mình như nhỏ máu.
Chu Trường Phong đáp: “Nếu vậy, chẳng phải ta phải ứng trước cho muội một ngàn không trăm hai mươi bốn linh thạch hạ phẩm sao? Sau này lại phải đòi muội, nghĩ thôi cũng thấy ngượng. Nếu không đòi, chẳng phải ta lỗ lớn sao?
Hơn nữa hạn ngạch ưu đãi mỗi năm có giới hạn, dùng hết rồi thì không còn giảm giá nữa, đại sư huynh ta nào nỡ lãng phí.”
Chu Trường Phong một mực tin rằng, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự thành thần.
Sư muội là sư muội, linh thạch là linh thạch, tuyệt đối không thể vì sư muội mà hy sinh linh thạch.
“Huynh thật keo kiệt!” Thanh Dao tức đến run người.
Chu Trường Phong đã sớm đi trước, bước vào Du Bảo Các.
“Thì ra là đại sư huynh Thiên Kiếm Phong giá lâm, thật là vinh dự cho Du Bảo Các chúng ta.”
Chu Trường Phong vừa bước vào, Chu quản sự mập tai to đã vội vàng nghênh đón, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Hoàn toàn khác biệt với thái độ đối với Cố Trường Phong.