Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 35. Kẻ Ở Trước Mặt Ngươi Là Chính Nhân Quân Tử, Sở Trường Phong

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Nói gì thế, ta đến lần này chính là để chấm dứt ân oán giữa ta và hắn."

"Hắn đối với ngươi chỉ có oán, làm gì có ân." Thanh Dao bĩu môi: "Nếu hắn biết ngươi cứ luôn để hắn gánh tội thay, nhất định sẽ liều mạng với ngươi."

"Không, hắn sẽ cảm tạ ta."

Sở Trường Phong nhàn nhạt liếc Thanh Dao một cái, rồi cất bước đi về phía trước.

"Ngươi cứ khoác lác đi, ta ngược lại muốn xem huynh làm cách nào để hắn cảm ơn."

Thanh Dao nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Sở Trường Phong rồi vội vàng đuổi theo.

Cùng là đệ tử Thiên Kiếm Phong, nàng cảm thấy có nghĩa vụ phải giúp Sở Trường Phong nhặt xác.

...

Khi Sở Trường Phong và Thanh Dao đến trước sơn môn của Thiên Huyền Tông thì đã là đêm khuya.

Nhờ ánh trăng, các đệ tử gác núi nhìn thấy hai người liền lập tức cảnh giác, chặn đường đi của bọn hắn.

"Người tới là ai?"

Sở Trường Phong thấy vậy, bèn dừng bước, cất cao giọng nói: "Tại hạ là Sở Trường Phong của Âm Dương Thánh Địa, xin phiền thông báo một tiếng, ta muốn tìm Cố Trường Phong."

Thanh âm của hắn to mà tự tin, thể hiện đầy đủ khí thế của đệ tử thánh địa.

Đệ tử thánh địa?

Các đệ tử gác núi của Thiên Huyền Tông liếc nhìn nhau, một người trong số đó khẽ gật đầu, rồi lập tức lấy ra một khối ngọc giản để liên lạc với bên trong tông môn.

Thanh Dao thấy cảnh này, trong lòng thoáng yên ổn một chút, nàng nhẹ giọng nói với Sở Trường Phong: "Sư huynh, người của bọn hắn vẫn tốt, vậy mà lại dễ dàng giúp chúng ta tìm người như vậy."

Đối với suy nghĩ của Thanh Dao, Sở Trường Phong chỉ nhếch miệng mỉm cười, thầm nghĩ: "Nếu ngươi không có thân phận đệ tử Âm Dương Thánh Địa, cứ thử lại xem, xem bọn hắn có đuổi ngươi đi không."

Không lâu sau, liền có tin tức truyền tới.

Một tên đệ tử bước nhanh đến trước mặt Sở Trường Phong, cung kính nói: "Hai vị xin chờ một lát, Cố Trường Phong sư huynh đã biết hai vị đến, đang trên đường ra ngoài sơn môn."

Sở Trường Phong và Thanh Dao nghe được tin này, bèn đi sang một bên chờ đợi.

Đúng lúc này, một vài đệ tử Huyền Thiên Tông bắt đầu âm thầm đánh giá Sở Trường Phong.

"Không hổ là đệ tử Âm Dương Thánh Địa, quả nhiên tướng mạo đường đường, khí chất phi phàm, xem xét liền biết là mẫu mực của chính đạo."

Những đệ tử này không khỏi hướng ánh mắt tán thưởng về phía Sở Trường Phong và Thanh Dao, nhao nhao ca ngợi.

Thanh Dao nghe những lời này, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ thay cho Sở Trường Phong.

Nàng len lén liếc Sở Trường Phong một cái, lại phát hiện khóe miệng hắn vậy mà lại mang theo một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ có chút hưởng thụ những lời khen ngợi này.

Thanh Dao thầm lẩm bẩm trong lòng: "Đúng là biết người biết mặt không biết lòng... Các người đâu biết rằng, sư huynh của ta còn âm hiểm hơn cả tu sĩ tà đạo."

Vào khoảnh khắc này, Thanh Dao đột nhiên minh bạch, nhìn người tuyệt đối không thể chỉ xem bề ngoài.

Người càng đẹp mắt, càng hay lừa gạt.

"Bọn họ ở đâu?"

Không lâu sau, Cố Trường Phong cùng sư muội Triệu Dung Nhi từ trong tông môn đi ra, hỏi thăm đệ tử gác núi.

"Cố sư huynh, chẳng phải ở kia sao?" Một tên đệ tử chỉ vào Sở Trường Phong và Thanh Dao.

Cố Trường Phong vừa thấy Sở Trường Phong, trong mắt liền lóe lên một tia kinh diễm, không khỏi buột miệng nói: "Sở huynh, hóa ra đây mới là dáng vẻ thật sự của ngươi! Quả thực như trích tiên hạ phàm!"

Sự tán thưởng của hắn không hề che giấu, hiển nhiên vô cùng thán phục vẻ ngoài của Sở Trường Phong.

Mà Triệu Dung Nhi đứng bên cạnh Cố Trường Phong, vào khoảnh khắc nhìn thấy Sở Trường Phong, tinh thần cũng không khỏi hoảng hốt một phen.

Nàng thầm kinh ngạc trong lòng, Sở Trường Phong này quả nhiên khí vũ hiên ngang, tiên phong đạo cốt, xem xét liền biết tuyệt không phải người tầm thường.

Sở Trường Phong khẽ mỉm cười, chắp tay thi lễ nói: "Ngày đó ở Thanh Hà thành có nhiều điều bất tiện, cho nên đã che giấu thân phận, mong rằng Cố huynh chớ trách." Ngữ khí của hắn khiêm tốn lễ độ, khiến người ta không khỏi nảy sinh hảo cảm.

Cố Trường Phong vội vàng xua tay, cười nói: "Đâu có, đâu có, hành động của Sở huynh là chuyện thường tình, ngược lại là ta có chút thất lễ."

Dứt lời, hắn lại hiếu kỳ hỏi: "Không biết lần này Sở huynh tìm ta có việc gì?"

Sở Trường Phong chậm rãi nói: "Lúc ở Thanh Hà thành, ta từng nghe Cố huynh đang tìm kiếm một kẻ dám mạo danh ngươi. Hôm nay ta tình cờ gặp phải tên đó trong phường thị."

"Lúc đó ta liền nảy ra một kế, định tìm cách bắt sống kẻ này, đưa đến trước mặt Cố huynh để ngươi xử lý. Thế nhưng, tên đó quả thực giảo hoạt dị thường, ta dù đã nhiều lần giao đấu nhưng thủy chung vẫn chưa thể bắt được. Cuối cùng, trong lúc bất đắc dĩ, ta đành phải hạ quyết tâm, ra tay độc thủ, diệt trừ tận gốc tên tai họa này."

Nói xong, Sở Trường Phong từ trong ngực lấy ra một bộ trang phục đệ tử Thiên Huyền Tông đã bị hư hại, đưa tới trước mặt Cố Trường Phong.

Ngoài ra, Sở Trường Phong còn lấy ra một ít chai lọ, đây đều là thuốc giả mà hắn mua bán lúc đi lừa đảo.

Thanh Dao thấy vậy, con ngươi co rụt lại.

Nàng đã hiểu vì sao lúc trước Sở Trường Phong lại muốn xé nát bộ trang phục đệ tử Thiên Huyền Tông, hóa ra là để dùng gài bẫy Cố Trường Phong.

"Phục trang đệ tử Thiên Huyền Tông, bột ớt giả mạo Hợp Hoan Tán... Không sai, đây đều là những thứ quen thuộc của tên tặc nhân đó."

Cố Trường Phong nhận lấy những vật phẩm này, cẩn thận xem xét một phen, từng câu từng chữ nói ra, bất tri bất giác, hai hàng lệ trong đã không tự chủ được mà trượt xuống từ khóe mắt.

Triệu Dung Nhi đứng bên cạnh thấy vậy, không khỏi lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"

Cố Trường Phong định thần lại, vội vàng lau đi nước mắt, gượng cười nói: "Ta không sao, Dung nhi, ta chỉ là quá vui mừng mà thôi."

Thanh âm của hắn thoáng có chút run rẩy, hiển nhiên nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Sư muội, từ hôm nay trở đi, ta cuối cùng cũng không cần phải gánh tội thay người khác, có thể đường đường chính chính làm chính mình rồi."

"Sư huynh, ta cảm thấy bây giờ có kết luận vẫn còn hơi sớm."

Triệu Dung Nhi thấy vậy, tỏ ra rất cẩn thận.

"Sư muội nói gì thế?"

Cố Trường Phong vẻ mặt thành thật nói: "Tuyệt đối không sai được, Sở huynh thế nhưng là người xuất thân từ danh môn thánh địa, đường đường là Kim Đan chân nhân, làm việc quang minh lỗi lạc, với thân phận địa vị như vậy, sao lại lừa gạt chúng ta được?"

Hắn vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Sở Trường Phong, trên mặt lộ ra một ít áy náy: "Xin sư huynh đừng để ý những lời sư muội ta vừa nói, nàng có lẽ chỉ là nhất thời lỡ lời."

Khóe miệng Sở Trường Phong khẽ nhếch lên, xua tay, thản nhiên nói: "Không sao, có chút hoài nghi cũng là chuyện thường tình. Bất quá nếu hai vị thật sự lòng còn lo lắng, có thể đến phường thị cách Thiên Huyền Tông năm trăm dặm để hỏi thăm một chút, xem kẻ đó có từng xuất hiện ở đó hay không. Hơn nữa, ta có thể cam đoan với hai vị, từ nay về sau, tên Cố Trường Phong lừa đảo kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa."

Cố Trường Phong nghe vậy, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, tốt, đại ân đại đức của Sở huynh, tại hạ suốt đời khó quên!"

Triệu Dung Nhi cũng cảm thấy Cố Trường Phong nói có lý, Sở Trường Phong chẳng lẽ lại cố tình đi lừa gạt Cố Trường Phong sao?

Dù sao chuyện đó cũng quá nhàm chán, đường đường Kim Đan chân nhân sẽ không vì một kiện pháp bảo Nhị giai mà bịa đặt sự thật đâu nhỉ?

"Sở sư huynh, lúc trước có nhiều điều đắc tội, xin đừng để ý." Triệu Dung Nhi chắp tay xin lỗi Sở Trường Phong.

Thế nhưng, một màn này lại khiến Thanh Dao tức điên lên.

Triệu sư tỷ, sự hoài nghi của tỷ không sai đâu.

Thân phận đệ tử thánh địa chỉ là lớp ngụy trang của Sở Trường Phong, trên thực tế, kẻ đang đứng trước mặt các người chính là một tên ngụy quân tử đạo mạo, một tên tiểu nhân âm hiểm đến cùng cực.

Chính nghĩa và thiện lương trong lòng không cho phép Thanh Dao tiếp tục im lặng.

Nàng quyết định phải lên tiếng vì người bị hại: "Cố sư huynh..."