Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 34. Sư Huynh Ngươi Vẫn Chưa Chịu Buông Tha Hắn Sao

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Tiền bối, vị đạo hữu này thật sự đang chữa bệnh cho ta, hoàn toàn là sự thật!"

"Rất nhiều đạo hữu có mặt ở đây đều có thể làm chứng."

Gã nam tử gầy gò một mặt lo lắng chỉ vào những người xung quanh, giải thích với tu sĩ đội chấp pháp.

Thanh âm của gã có chút run rẩy, tựa hồ sợ tu sĩ đội chấp pháp không tin lời mình.

"Những lời hắn nói có phải là thật không?"

Tu sĩ đội chấp pháp mặt không biến sắc nhìn lướt qua bốn phía.

"Tiền bối, đích thực là thật."

"Ta tận mắt nhìn thấy, bọn hắn không hề có bất kỳ tranh chấp nào."

"Đúng đúng đúng, ta cũng thấy, vị đạo hữu này đúng là đang chữa bệnh cho gã nam tử gầy gò."

...

Những người này có kẻ mặt lộ vẻ đồng tình, có kẻ thì mặt mày dửng dưng, nhưng không ai phủ nhận lời của gã nam tử gầy gò.

Các tu sĩ xung quanh ngươi một lời ta một câu, mồm năm miệng mười thuật lại đại khái sự việc.

Mặc dù lời miêu tả của mỗi người hơi có khác biệt, nhưng ý tứ chung đều giống nhau, rằng Sở Trường Phong đang chữa bệnh cho gã nam tử gầy gò, chứ không có bất kỳ hành động gây rối nào.

Sau khi nghe mọi người giải thích, tu sĩ đội chấp pháp trầm mặc một hồi, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Nếu đã là chữa bệnh thì cũng hợp quy. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi, không được lén lút ẩu đả, nếu không ta chắc chắn sẽ nghiêm trị."

Sau đó, tu sĩ đội chấp pháp quay người rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng của đội chấp pháp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, gã nam tử gầy gò nhìn Sở Trường Phong một cái, ôm quyền nói: "Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, giải quyết căn bệnh dữ nhiều năm của ta."

Sở Trường Phong khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, không cần để ở trong lòng."

Sau khi gã nam tử gầy gò rời đi, Sở Trường Phong nhìn quanh bốn phía, cất cao giọng hỏi những người xung quanh: "Còn có ai muốn chữa bệnh nữa không?"

Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, trong đám người đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, tiếp đó lại có một người bước nhanh đến trước mặt Sở Trường Phong, đặt mông ngồi xuống.

Người này mặt mày tiều tụy, trông tinh thần uể oải.

"Đại phu, ta tu luyện một môn công pháp, thế nhưng mỗi ngày đều cảm giác bên tai có tiếng sấm sét, ồn ào đến mức tâm phiền ý loạn, thật sự quá phiền nhiễu!"

Người nọ mặt mày sầu khổ hỏi Sở Trường Phong: "Ngươi có biện pháp nào giải quyết không?"

Sở Trường Phong đáp: "Vậy thì đừng luyện nữa."

A?

Lời của hắn vừa thốt ra, người xung quanh đều sững sờ, trong chốc lát lặng ngắt như tờ.

Qua một hồi lâu, mới có người không nhịn được mà thấp giọng lẩm bẩm: "Cái này... cái này cũng quá đơn giản thô bạo rồi?"

Cũng có người bật cười: "Không hổ là thần y! Câu trả lời này thật sự đơn giản rõ ràng, lại nói trúng tim đen!"

Đối mặt với phản ứng của mọi người, Sở Trường Phong lại dường như không thèm để ý, hắn chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ kia: "Năm khối hạ phẩm linh thạch."

"Chừng đó mà cũng lấy năm khối hạ phẩm linh thạch... Không được, không tu luyện môn công pháp này, tu vi Luyện Khí cửu trọng cường đại của ta chẳng phải là hủy trong sớm tối sao!" Người nọ mặt mày buồn rầu đáp lại.

Sở Trường Phong nghe xong, trầm mặc một lát, sau đó vươn tay bắt mạch cho hắn.

Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn tên tu sĩ kia rồi hỏi: "Môn công pháp này đối với ngươi mà nói, thật sự không thể không luyện sao?"

"Đúng vậy, đại phu." Tên tu sĩ kia không chút do dự đáp lại.

Sở Trường Phong thoáng suy tư một chút, sau đó đột nhiên từ trong ngực lấy ra một gói thuốc, tiện tay ném tới trước mặt tên tu sĩ kia.

"Cầm lấy." Sở Trường Phong cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Tên tu sĩ kia thấy vậy, có chút mờ mịt nhìn gói thuốc trước mắt, nghi hoặc hỏi: "Đại phu, đây là cái gì vậy ạ?"

Sở Trường Phong chậm rãi nói: "Là độc dược. Uống vào rồi sẽ khiến ngươi bị điếc."

"Hít... Ngươi?"

Tu sĩ kia mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Trường Phong: "Ta bảo ngươi chữa trị, ngươi vậy mà lại kê độc dược cho ta?"

Sở Trường Phong mặt không đổi sắc, một mực bình tĩnh giải thích: "Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị điếc, uống thuốc này vào, chẳng qua chỉ là khiến thời gian ngươi bị điếc đến sớm hơn một chút mà thôi. Việc này đối với ngươi chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất như vậy, ngươi có thể bớt phải chịu dày vò, hơn nữa còn có thể để ngươi lòng không vướng bận mà yên tâm tu luyện. Có uống hay không, đều tùy ngươi quyết định."

Nghe những lời này của Sở Trường Phong, sắc mặt của tu sĩ kia trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào: "Chẳng lẽ không có phương pháp nào khác để trị cho ta sao?"

Sở Trường Phong đáp: "Phương pháp trị liệu của năm khối hạ phẩm linh thạch chính là như vậy. Người tiếp theo."

Ngay cả linh thạch để đổi một môn công pháp cấp thấp cũng không có, Sở Trường Phong không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Hắn không phải thần y, cũng trị không được bệnh nghèo.

"Nghĩ kỹ lại, vị đại phu này vẫn rất có bản lĩnh."

Thế nhưng, những người xung quanh cũng hiểu được dụng ý của Sở Trường Phong.

Cứ việc phương pháp của hắn nhìn qua có chút đơn giản thô bạo, thậm chí rất không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế lại là vì để cho tu sĩ kia bớt phải chịu thống khổ.

Dù sao, thay vì chịu đủ sự dày vò trong dằng dặc chờ đợi, chi bằng sớm chấp nhận hiện thực, có lẽ còn có thể được thanh tịnh.

Quan trọng hơn là tất cả những thứ này chỉ tốn năm khối hạ phẩm linh thạch, cũng không thể bắt người ta cho ngươi một viên tiên đan được?

"Sư huynh, ngươi thật sự là một người... không, là một quỷ tài."

Thanh Dao không khỏi cảm thán, Sở Trường Phong lại dùng hành động thực tế của mình để dạy cho nàng một bài học sinh động.

Mặc dù phương thức trị liệu của Sở Trường Phong trông có vẻ không đáng tin cậy, thậm chí có thể nói là ly kinh bạn đạo, nhưng lại có thể đạt được hiệu quả thuốc đến bệnh trừ, điều này thật sự khiến người ta không thể ngờ tới.

"Đại phu..."

Về sau, việc làm ăn của Sở Trường Phong liền tốt lên, lại có rất nhiều người nhao nhao tiến lên phía trước, thỉnh cầu hắn xem bệnh cho mình.

Sở Trường Phong nói rất đúng, năm khối linh thạch có phương pháp trị liệu của năm khối linh thạch.

"Một, hai, ba, bốn..."

Thanh Dao yên lặng đếm số người mà Sở Trường Phong đã chữa trị.

Sắc trời dần tối, Sở Trường Phong kết thúc một ngày hành y tế thế, tổng cộng kiếm được một ngàn khối hạ phẩm linh thạch.

Nhìn những đoạn chi thể ngổn ngang trên mặt đất, Sở Trường Phong hơi nhíu mày: "Những người này thật sự quá không có tố chất, không mang theo đồ đạc của mình đi."

Hắn vung tay lên, thu hết những đoạn tay chân cụt kia vào trong túi trữ vật.

Thanh Dao còn nghe được Sở Trường Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không nên lãng phí."

"Sư muội, bây giờ ta dẫn ngươi đi mua sắm kỳ trân cần thiết."

Sở Trường Phong nhanh chóng dọn dẹp sạp hàng, quần áo trên người bỗng nhiên vỡ vụn.

"Sư huynh, ngươi làm gì vậy?" Thanh Dao kinh ngạc hỏi.

"Có tác dụng cả đấy, không bao lâu nữa ngươi sẽ biết." Sở Trường Phong nói xong, bèn dẫn Thanh Dao đến một nơi không người, đổi lại trang phục của đệ tử Âm Dương Thánh Địa, rồi cùng nhau đi tới Đa Bảo Các, mua sắm những kỳ trân cần thiết để nâng cao phẩm giai phi kiếm cùng với một ít tài liệu luyện chế đan dược.

Trong túi trữ vật trống rỗng có hơn ba vạn khối hạ phẩm linh thạch, vậy mà Sở Trường Phong chỉ mua được đủ tài liệu để hai thanh phi kiếm tấn thăng lên Nhị giai trung phẩm, điều này thật khiến hắn rất đau lòng.

Thanh Dao chủ yếu là mua một ít bút mực nghiên giấy để vẽ phù, cùng với tài liệu để luyện chế thanh phi kiếm thứ hai.

Sở Trường Phong nói rất đúng, thân là đệ tử chính đạo, cũng phải có một vài thủ đoạn ra hồn.

Thanh phi kiếm thứ nhất là để lót đường, thanh thứ hai mới là bộ mặt.

Sau khi mua sắm xong những vật phẩm cần thiết, Sở Trường Phong và Thanh Dao bước ra khỏi Đa Bảo Các.

Thanh Dao vốn cho là bọn hắn sẽ trực tiếp trở về tông môn, lại phát hiện Sở Trường Phong không đi con đường lúc tới.

"Sư huynh, đây không phải là đường về tông môn." Thanh Dao nghi hoặc nhìn Sở Trường Phong, không hiểu mà hỏi.

Sở Trường Phong khẽ mỉm cười, giải thích: "Chúng ta phải đến Thiên Huyền Tông một chuyến."

"Thiên Huyền Tông? Đến đó làm gì?" Thanh Dao thực sự không nghĩ ra được lý do Sở Trường Phong lại đi Thiên Huyền Tông.

Sở Trường Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đi gặp một vị cố nhân."

Thanh Dao nghe xong, không khỏi bật cười, nàng cảm thấy lời nói của Sở Trường Phong có chút buồn cười.

"Sư huynh, không phải ta xem thường ngươi, nhưng ngươi đã là kẻ thù chung của Thiên Huyền Tông rồi, đến đó tìm cố nhân ở đâu ra?"

Thanh Dao không chút khách khí mà châm chọc.

Sở Trường Phong lại lắc đầu: "Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên Cố Trường Phong rồi sao?"

Thanh Dao nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Sư huynh, ngươi... Ngươi vẫn không chịu tha cho hắn sao?"