Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 36. Sư Huynh Nhất Định Giúp Ngươi Phi Thăng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Sở Trường Phong khẽ chau mày, dường như có chút bất mãn vì bị Thanh Dao ngắt lời.

"Sư muội, chuyện này chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, coi như chúng ta làm một việc tốt, hành hiệp trượng nghĩa một lần. Còn về phần thưởng mà Cố huynh đã nói trước đó, chúng ta cũng không cần nữa."

Trên mặt Thanh Dao hiện lên vẻ kinh ngạc: "A?"

Ta thèm muốn phần thưởng đó sao?

Rõ ràng là ngươi muốn, tại sao lại đổ tiếng xấu lên người ta?

Bây giờ nàng cuối cùng cũng đã hiểu, Sở Trường Phong mang nàng đến đây căn bản không có mục đích đặc biệt gì, thuần túy chỉ là muốn để nàng gánh cái nồi oan này!

Sư huynh ngươi thực sự quá âm hiểm!

Cố Trường Phong vỗ một cái vào đầu mình, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng đúng đúng, còn có chuyện pháp bảo! Ta đã nói sẽ trao thưởng thì nhất định sẽ thực hiện, chiếc pháp bảo Nhị giai trung phẩm này, Hồng Chúc Đăng liền thuộc về ngươi!" Nói xong, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc pháp bảo hình đèn lồng tinh xảo.

Chiếc Hồng Chúc Đăng này toàn thân hiện lên một màu đỏ nhạt, chụp đèn được làm bằng ngọc thạch trong suốt, phía trên điêu khắc những hoa văn tinh xảo, phảng phất như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Bấc đèn thì là một sợi dây đỏ nhỏ dài, khẽ lóe lên những tia sáng yếu ớt.

"Cố huynh, như vậy không thích hợp đâu."

"Hồng Chúc Đăng có thể phóng ra ánh nến đốt cháy cả kim thạch, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không dám để nó thiêu đốt trong thời gian dài." Cố Trường Phong giới thiệu xong, không nói lời nào liền nhét Hồng Chúc Đăng vào tay Sở Trường Phong.

"Sư muội, ngươi xem ngươi đi..." Sở Trường Phong nhìn về phía Thanh Dao, có chút trách cứ.

"Ngươi được lợi rồi còn ra vẻ thanh cao, ta liều mạng với ngươi!" Lúc này, lửa giận đã bốc lên đến đỉnh đầu, nàng hoàn toàn không thể chịu đựng nổi hành vi này của Sở Trường Phong, bèn giương nanh múa vuốt nhào về phía hắn, như thể muốn xé hắn ra thành từng mảnh.

Ngay lúc Thanh Dao sắp bổ nhào vào người Sở Trường Phong, đột nhiênmột luồng linh lực cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, giống như một dòng lũ mãnh liệt, trong nháy mắt trấn áp Thanh Dao tại chỗ.

Sở Trường Phong lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói với Cố Trường Phong và Triệu Dung Nhi: "Thật khiến hai vị chê cười rồi, sư muội bình thường được ta nuông chiều nên có chút tùy hứng."

Cố Trường Phong thấy vậy, liền vội vàng cười giữ lại: "Sở huynh, cần gì phải vội vã đi như vậy? Đã đến rồi thì ngồi thêm một lát đi."

Thế nhưng, Sở Trường Phong lại một mực muốn đi, hắn mỉm cười chắp tay với Cố Trường Phong, nói: "Đa tạ hảo ý của Cố huynh, chỉ là sư muội ta náo lợi hại quá, ta vẫn là nên đưa nàng về trước, ngày khác lại đến bái phỏng." Dứt lời, Sở Trường Phong liền kéo tay Thanh Dao, quay người chuẩn bị rời đi.

Cố Trường Phong nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của họ, trong lòng không khỏi cảm thán: "Sở huynh đối với ta có đại ân."

Triệu Dung Nhi nói: "Sở sư huynh tiên phong đạo cốt, khí phái chính trực, đối với sư muội cũng rất cưng chiều và bao dung, quả thực là một người tốt."

Nói xong, Triệu Dung Nhi lại nhíu mày: "Chỉ là sư muội của hắn tính tình nóng nảy, lại còn rất tham tài..."

...

Ngoài trăm dặm Thiên Huyền Tông.

"Sở Trường Phong, có ai làm sư huynh như ngươi không? Vậy mà lại điên rồ bắt ta gánh tội thay ngươi! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta cho ngươi biết, ta có thể chết, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống!" Sở Trường Phong vừa thả Thanh Dao ra, nàng liền đằng đằng sát khí lao về phía hắn.

Sở Trường Phong bất đắc dĩ dừng bước, xoay người nhìn Thanh Dao, ôn nhu nói: "Được rồi, sư muội, đừng náo nữa. Ta biết ngươi đang tức giận, hay là thế này, ta dẫn ngươi đi ăn món ngon, được không?"

Thanh Dao không hề bị lay động, nàng tức giận lắc đầu: "Ngươi dẫn ta đi cũng là tự ta trả tiền, ta không thèm mắc lừa ngươi!"

Sở Trường Phong nói: "Lần này ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tự trả tiền."

Ánh mắt Thanh Dao sáng lên: "Thật sao?"

Sở Trường Phong gật đầu: "Thật, lần này chúng ta... mỗi người một nửa."

Thanh Dao không hiểu: "Mỗi người một nửa là sao?"

Sở Trường Phong đáp: "Chính là chia đôi."

Thanh Dao: "Ta vẫn là liều mạng với ngươi thì hơn. Ta có thể chết, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống."

Sở Trường Phong không nói nhiều lời, một tay đè xuống đầu Thanh Dao, khiến nàng không thể tiến lên thêm một bước.

...

Sau khi trở lại Thiên Kiếm Phong, Sở Trường Phong vội vã trở về gian phòng của mình.

Vừa vào phòng, hắn liền nhanh chóng thi triển pháp thuật, bố trí mấy cái pháp trận xung quanh để đảm bảo không có bất kỳ ai hay vật gì có thể tùy tiện quấy rầy.

Sau khi xác nhận tất cả đã an toàn, Sở Trường Phong cuối cùng mới thở phào một hơi, rồi lấy ra những kỳ trân dị bảo đã mua từ Đa Bảo Các.

"Luyện hóa hết những tài liệu này, ta sẽ có hai thanh phi kiếm Nhị giai trung phẩm, đến lúc đó tu vi sẽ vững vàng đột phá đến Kim Đan trung kỳ, việc giành được vị trí thứ nhất ở nhóm phù sư không thành vấn đề."

Sở Trường Phong đã tính toán kỹ lưỡng, đợi đến đêm trước giải đấu sẽ đi lấy thân phận phù sư Nhị giai để tham gia tranh tài ở nhóm phù sư.

...

Cùng lúc đó, tại một góc yên tĩnh của Thiên Âm Phong, một con lừa lông xám đang ung dung tự tại thưởng thức mỹ thực trong một vườn linh dược.

Con lừa lông xám này không hề kiêng dè mà nhai ngấu nghiến những cây linh dược trân quý, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

"Không hổ là thánh địa, linh dược vậy mà ở đâu cũng có."

...

Thời gian thấm thoắt, trong nháy mắt đã một tháng trôi qua.

Vào một ngày nọ, trong phòng của Sở Trường Phong đột nhiên truyền ra từng trận kiếm minh sôi trào.

Trải qua ròng rã một tháng nỗ lực bền bỉ, Sở Trường Phong cuối cùng cũng đã đạt được kết quả đáng chú ý.

Chín thanh phi kiếm, Chờ Một Chút, Tiền Bối, Cẩn Thận Phía Sau, Lão Tổ, Tha Mạng, Tại Hạ Nhận Thua, Trảm Yêu, Trừ Ma, và Vấn Tiên đang bay lượn quanh người hắn.

Trong chín thanh phi kiếm đó, ngoại trừ kiếm Chờ Một Chút" và Vấn Tiên, khí tức tỏa ra còn hung hiểm hơn bảy thanh còn lại, đã đạt tới phẩm chất của phi kiếm Nhị giai trung phẩm.

Điều càng khiến người ta vui mừng hơn là theo sự tăng lên của phẩm cấp phi kiếm, tu vi của Sở Trường Phong cũng nhận được sự tăng trưởng cực lớn nhờ vào sự phản hồi của chúng.

Bây giờ tu vi của hắn đã vững vàng đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ!

Sau khi tu vi đột phá, Sở Trường Phong cũng không vội vàng rời khỏi nơi bế quan, mà dành ra trọn vẹn một tháng để củng cố và làm quen với tu vi mới tăng lên của mình, nhằm đảm bảo có thể hoàn toàn nắm giữ thực lực ở giai đoạn này.

Thời gian thấm thoắt, đại hội tông môn đã đến gần.

Ngay đêm trước cuộc thi, Sở Trường Phong cuối cùng cũng phá quan xuất thế, khí tức của hắn so với trước đây càng thêm cường đại.

"Sư huynh, tu vi của ngươi lại đột phá rồi?"

Khi Thanh Dao nhìn thấy Sở Trường Phong, nàng lập tức nhận ra sự thay đổi trên người hắn, không khỏi kinh ngạc hỏi.

Sở Trường Phong mỉm cười gật đầu: "Không sai, ta đã thành công bước vào Kim Đan trung kỳ."

Thanh Dao mở to hai mắt, mặt đầy hâm mộ nhìn Sở Trường Phong, cảm thán: "Khi nào ta mới có thể giống như sư huynh, bước vào Kim Đan Kỳ đây?"

Sở Trường Phong an ủi: "Đừng vội đột phá, hãy xây dựng nền tảng cho tốt. Kiếm đạo của Thiên Kiếm Phong chúng ta coi trọng phi kiếm càng nhiều càng lợi hại. Ngươi là Kiếm Triệu chi thể cực kỳ hiếm thấy, có tiềm lực nuôi dưỡng ba thanh phi kiếm."

Thanh Dao do dự một chút, vẫn nói ra nỗi lo trong lòng: "Thế nhưng nuôi một thanh phi kiếm đã cần đại lượng linh thạch, nếu muốn nuôi ba thanh thì chẳng phải rất khó khăn sao?"

Sở Trường Phong thấu hiểu nỗi lo của nàng, bèn vỗ vai khích lệ: "Không sao, người trước thành tiên sẽ dìu dắt người sau. Đợi sư huynh thành tiên rồi, nhất định sẽ giúp ngươi phi thăng."