Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Hay là ta đưa thẳng cho ngươi hai khối hạ phẩm linh thạch được không?"

"Vậy thì còn gì tốt bằng."

"Ngươi rõ ràng có thể đi cướp, lại ở đây lừa gạt."

...

Đối mặt với lời chất vấn, Sở Trường Phong khẽ mỉm cười: "Ngươi có thể đi khắp nơi hỏi thăm một chút, y thuật của Cố Trường Phong ta, đệ tử Thiên Huyền Tông, không phải là hư danh.

Người tìm ta chữa bệnh nhiều vô số kể, trừ những người chữa không khỏi, còn lại đều chữa khỏi cả."

Mọi người nghe vậy đều khẽ sững sờ.

Mẹ nó, đây chẳng phải là nói nhảm sao?

Thanh Dao thì móc ra một chiếc quạt hương bồ che kín mặt mình.

Uổng cho ta lại tin lời ma quỷ của đại sư huynh, tưởng rằng hắn đã sửa sai, bây giờ xem ra, chỉ đơn giản là đổi một chiêu lừa gạt khác mà thôi, lại còn hạ đẳng hơn trước.

Nhưng lời của Sở Trường Phong đã nói ra, vậy mà vẫn có người đi tới trước mặt hắn.

Tu sĩ kia thân cao chừng một mét bảy, dáng người gầy gò như cây sào trúc, chân trái cà nhắc đi tới trước mặt Sở Trường Phong.

Pháp y trên người hắn cũng chằng chịt những miếng vá, chẳng khác nào áo cà sa.

"Ngươi thật sự là đệ tử Thiên Huyền Tông?"

"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ chính là Cố Trường Phong, đệ tử Thiên Huyền Tông." Sở Trường Phong nghiêm mặt nói: "Nếu ta đoán không sai, các hạ bị thương ở chân trái?"

Tu sĩ gầy gò hơi nhíu mày: "Ngươi đoán sai rồi, ta vừa nãy đứng một bên xem náo nhiệt, chân trái ngồi tê rần cả rồi. Thật ra ta bị thương ở chân phải."

Sở Trường Phong: "..."

Hắn có chút hoài nghi gã gầy gò này là đang cố ý.

"Ha ha ha, mọi người có thể giải tán được rồi, kẻ này chính là hạng người mua danh chuộc tiếng."

"Thuần túy là lừa gạt linh thạch."

"Ngươi dẹp sạp được rồi đấy, không có ai bị lừa đâu."

...

Nhìn thấy một màn vừa rồi, các tu sĩ xung quanh đều bật cười.

Ngay cả ánh mắt của Thanh Dao cũng trở nên nghi ngờ.

Thân phận đan sư nhị giai của đại sư huynh không phải là mua về đấy chứ?

"Ngồi xuống, ta bắt mạch cho ngươi." Sở Trường Phong nói.

Gã gầy gò ngồi xuống, đặt tay lên trước mặt Sở Trường Phong, tùy ý để hắn bắt mạch.

Một lát sau, Sở Trường Phong thu tay về: "Chân của ngươi có phải mỗi ngày đến giữa trưa liền đau nhức như kim châm không?"

"Phải." Gã gầy gò vén ống quần lên, bắp chân đã đen kịt một mảng.

"Đại phu, mười mấy năm trước chân của ta bị một loại độc trùng không rõ tên cắn phải, từ đó về sau ta liền chịu đủ sự dày vò của độc tố, mỗi ngày đến trưa chân của ta lại đau như bị kim châm, thật sự rất gian nan..."

Gã gầy gò nhắc lại chuyện đã qua, thần sắc lộ vẻ hoảng hốt.

Hiển nhiên độc tố này đã hành hạ khiến gã phải sợ hãi.

"Đại phu, ngươi xem ta còn cứu được không?"

"Cứu được." Sở Trường Phong nói.

"Thật sao?" Ánh mắt gã gầy gò sáng lên, kích động nói: "Xin đại phu mau cứu ta, đây là linh thạch."

Nói xong, gã đặt năm khối linh thạch lên trên mặt bàn.

Sở Trường Phong thu linh thạch lại trước, sau đó đứng dậy: "Ngươi đặt chân phải lên bàn đi."

Gã gầy gò nghe vậy liền làm theo.

Bạch!

Một khắc sau, Sở Trường Phong vung tay, một đạo kiếm khí quét qua bàn chân của gã gầy gò.

Một đoạn bắp chân rơi xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra.

"A!"

Gã gầy gò ôm chân kêu to, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Người xung quanh đều trừng lớn mắt, há hốc miệng, bị một màn trước mắt làm cho ngây người.

"Không phải chứ, người ta nói đau chân, liền chặt phăng chân người ta đi?"

"Thế này thì ta hỏi ngươi, trưa nay còn đau nữa không?"

"Đúng là thần y!"

"Hay, hay lắm! Xem hắn chữa bệnh xong, ta tự nhiên cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng hết đau rồi! Đúng là thần y chân chính!"

Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, xung quanh bộc phát ra một tràng thốt lên.

Sở Trường Phong cong ngón tay búng ra, lại có hai đạo linh lực chui vào cơ thể gã gầy gò, phong bế huyệt đạo ở chân, giúp gã cầm máu.

"Sư huynh, ngươi... Ngươi thật quá đáng."

Lúc này, Thanh Dao cũng không nhịn được mà lên tiếng nghi ngờ.

Đau chỗ nào, chém chỗ đó, nàng chưa bao giờ thấy có người chữa bệnh như vậy.

Mà gã gầy gò cũng dùng ánh mắt thù hận nhìn Sở Trường Phong.

Thế nhưng, Sở Trường Phong lại ngồi về ghế, bình tĩnh nói: "Độc tố trong cơ thể ngươi đã tích tụ nhiều năm, ăn sâu vào tận xương tủy. Những năm gần đây ngươi vẫn luôn dùng linh lực áp chế không cho độc tố khuếch tán, nhưng vẫn rất bất lực, đúng không?"

"Từ một vết thương nhỏ lúc ban đầu, lan ra toàn bộ bắp chân, đồng thời vẫn đang tiếp tục khuếch tán."

"Những năm gần đây, ngươi cũng đã cầu y hỏi thuốc không ít, nhưng đều không có cách nào. Hoặc là nói ngươi biết biện pháp nhưng lại không làm được, quả thực với tình huống của ngươi, một viên giải độc đan tam giai, ít nhất cũng hơn vạn hạ phẩm linh thạch, ngươi cũng mua không nổi, còn dưới tam giai thì vô phương cứu chữa."

Nghe vậy, thần sắc của gã trai gầy gò đột nhiên biến đổi, không còn phẫn nộ như vậy nữa.

"Thế nhưng chân của ta..."

"Chân quan trọng hay là mạng quan trọng?" Sở Trường Phong nói: "May là ngươi gặp được ta, nếu không nhiều nhất là ba ngày nữa, ngươi sẽ không áp chế nổi độc tố, từ đó khiến độc tố khuếch tán toàn thân mà chết bất đắc kỳ tử. Lúc đó, ngươi ngay cả cơ hội chặt chân cầu sinh cũng không có. Ngươi cũng chính là gặp ta, năm khối hạ phẩm linh thạch, thì sẽ có phương án của năm khối hạ phẩm linh thạch."

Lần này, gã gầy gò trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi gật đầu: "Đúng là như vậy, ta đã sắp không áp chế nổi độc tố nữa rồi..."

Đột nhiên, Sở Trường Phong liếc nhìn sắc trời: "Vừa vặn đến giữa trưa, bây giờ ngươi có còn cảm nhận được cái cảm giác đau nhói tận xương tủy đó không?"

"Không... không có." Gã gầy gò ngẩn ra một chút, cẩn thận cảm nhận thì phát hiện cảm giác đau nhói đã đeo đẳng mấy chục năm nay đã biến mất.

Ngay sau đó, khóe miệng của gã bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: "Đa tạ thần y, năm khối hạ phẩm linh thạch này tiêu thật đáng giá."

"Không phải chứ... thế này mà cũng chữa khỏi được thật à

Sao?"

"Tuy đã chặt đứt một chân, nhưng xem ra đó quả thực là biện pháp tốt nhất."

"Người này có chút bản lĩnh, chẳng lẽ thật sự là một thần y?"

Cuộc đối thoại giữa Sở Trường Phong và gã trai gầy gò đã khiến những người xung quanh phải suy nghĩ sâu xa.

Những kẻ lúc trước cười nhạo Sở Trường Phong đều không cười nổi nữa.

Bỏ ra năm khối hạ phẩm linh thạch để cứu một mạng, xem ra rất hời?

"Sư huynh, thật xin lỗi, ta lại trách oan ngươi rồi." Thanh Dao yếu ớt nói lời xin lỗi với Sở Trường Phong.

"Không sao, từ ngày ta hành y tế thế, liền biết con đường này chắc chắn sẽ bị thế nhân hiểu lầm. Nhưng ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không phụ lòng mỗi một vị bệnh nhân." Sở Trường Phong cao giọng nói.

"Tiên sinh đại nghĩa!" Đã có người lên tiếng tán dương Sở Trường Phong.

"Trong phường thị không cho phép ẩu đả, các ngươi không biết sao?" Một tu sĩ khống chế một pháp bảo hình chiếc lá, đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Từ trang phục trên người hắn có thể nhận ra, đây là đội chấp pháp giữ gìn trật tự cho phường thị.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Sở Trường Phong và gã trai gầy gò, mục quang lạnh lẽo, khiến lòng người rét lạnh: "Là ai gây rối, tự giác đứng ra. Hừ, các ngươi đúng là điên rồi, đến cả chân cũng chặt đứt của người ta?"

"Đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm ạ." Gã trai gầy gò thấy thế, vội vàng khom lưng hành lễ với tu sĩ đội chấp pháp.

"Ta hiểu lầm cái gì?"

"Chúng ta không hề ẩu đả, vị Cố đại phu đến từ Thiên Huyền Tông này đang chữa bệnh cho ta, bây giờ bệnh của ta đã khỏi hẳn rồi... Không tin ngươi xem." Gã nam tử gầy gò tại chỗ nhảy lò cò.

Tu sĩ đội chấp pháp: "Chân còn bị người ta chém đứt, mà ngươi dám nói là đang chữa bệnh? Ngươi bảo ta có tin không?"