Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 22. Ta Là Đại Đế Của Lừa Tộc

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Sư huynh, hóa ra kẻ quấy nhiễu bá tánh Nhạn Thành không phải ác quỷ, mà là một con... lừa tinh."

Nghe thấy tiếng lừa hí, Thanh Dao không khỏi kinh hô một tiếng.

Sở Trường Phong cũng vạch đầy hắc tuyến trên trán, chân tướng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

"Hài tử ơi hài tử ơi, các ngươi... nói sao đây."

Con lừa lông xám giữa sườn núi vểnh đôi tai to, phát ra thanh âm bất mãn: "Ta... mới không phải là lừa tinh."

"Tên lừa tinh nhà ngươi, vì sao lại ở ngoài thành dọa dẫm bá tánh?" Thanh Dao chống nạnh, trầm giọng chất vấn.

"Hài tử ơi, ta chính là Đại Đế của Lừa tộc, vì bị kẻ gian ám toán nên mới lưu lạc đến đây. Nếu hai người các ngươi lấy ra kỳ trân dị bảo trợ giúp bản đế một tay, đợi đến khi bản đế đoạt lại được ngôi vị Đại Đế của Lừa tộc, nhất định sẽ có trọng thưởng! Thậm chí có thể sắc phong các ngươi làm Đế tử, Đế nữ... nếu làm cho bản đế hài lòng." Con lừa lông xám lớn tiếng nói.

Sở Trường Phong nhíu mày: "Ngươi, con lừa lông xám này, mở miệng một tiếngh hài tử ơi, kêu thật đúng là thuận miệng."

Một bên, Thanh Dao không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc trong đôi mắt đẹp: "Sư huynh, Lừa tộc rất mạnh sao? Còn có cả đại yêu xưng đế nữa?"

"Sư muội, ngươi tin nó là Đại Đế của lừa tộc, hay tin ta là tiên nhân chuyển thế?" Sở Trường Phong hỏi.

"Đều không tin." Thanh Dao đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ vào con lừa lông xám mà tức giận: "Ngươi, tên lừa tinh này, vậy mà dám lừa ta... hừ..."

Con lừa tinh này quả thực tà tính, mới nói vài câu mà Thanh Dao đã bất giác nói ngược theo.

"Nhân tộc các ngươi chú ý lời nói, ta chính là Đại Đế của lừa tộc, không thể khinh nhờn..."

Con lừa lông xám trầm giọng nói xong.

Thế nhưng, nó còn chưa nói hết, Thanh Dao đã không nhịn được: "Sư huynh, để ta ra tay được không?"

"Cẩn thận." Sở Trường Phong gật đầu.

Hắn thấy con lừa lông xám toàn thân hắc khí lượn lờ, tựa như đang trọng thương, khí tức ước chừng ở Trúc Cơ trung kỳ, Thanh Dao chưa hẳn không có sức đánh một trận.

Sở Trường Phong từng đáp ứng Sở Hạc Xuyên sẽ mang theo Thanh Dao đi rèn luyện, hiện tại chính là một cơ hội không tồi.

"Lừa tinh, chịu chết đi!" Thanh Dao khẽ điểm chân, bay lên ngọn một tán cây.

Nàng lấy xuống chiếc chuông bên hông, nhẹ nhàng lắc một cái: "Viêm Long Thú!"

"Ngươi là... Ngự Thú Sư?" Con lừa lông xám giật mình.

Ngự Thú Sư là kẻ am hiểu nhất việc đối phó với yêu thú và linh thú.

Mà Viêm Long Thú lại là một loại yêu thú thuộc Long tộc, huyết mạch chi lực rất mạnh, nó bèn căng thẳng nhìn quanh.

Thế nhưng, nó không hề phát hiện bóng dáng Viêm Long Thú đâu, ngược lại có một thanh phi kiếm đang lao thẳng về phía mình.

Thân kiếm đỏ rực như lửa, tỏa ra khí tức nóng bỏng cùng sự sắc bén kinh người, còn chưa đến gần mà con lừa lông xám đã cảm thấy da thịt đau nhói.

"Hài tử ơi hài tử ơi, rõ ràng là kiếm tu lại ngụy trang thành Ngự Thú Sư, ngươi thật vô sỉ, bản đế suýt nữa đã tin lời ngươi rồi!" Con lừa lông xám phát ra tiếng kêu quái dị.

Một khắc sau, móng nó bỗng nhiên đạp mạnh xuống đất, mấy chục đạo nhũ băng dày đặc ập về phía phi kiếm.

Thủy khắc hỏa.

Hàn băng cũng thuộc thủy, cũng khắc hỏa.

Nơi xa, Sở Trường Phong cảm thấy con lừa lông xám này vẫn có chút thực lực.

Nhưng kinh nghiệm giang hồ thì không đủ.

Đúng lúc này, những nhũ băng rơi vào trên thân Viêm Long Kiếm, lại không hề có tác dụng ngăn cản như con lừa lông xám tưởng tượng, mà lại dung nhập vào trong kiếm, làm tăng thêm uy lực của phi kiếm.

"Hài tử ơi, không phải phi kiếm Hỏa thuộc tính, mà là phi kiếm Thủy thuộc tính, sự âm hiểm của ngươi... vượt quá sức tưởng tượng của ta." Con lừa lông xám hú lên quái dị, bốn vó phát lực, trong nháy mắt đã tránh ra rất xa.

Điều khiến Sở Trường Phong kinh ngạc chính là tốc độ của con lừa lông xám nhanh đến kinh người, còn nhanh hơn cả phi kiếm của Thanh Dao.

Đương nhiên việc này cũng có quan hệ rất lớn đến việc Thanh Dao vừa mới trở thành kiếm tu, sự ăn ý với phi kiếm chưa đủ.

Mà loại ăn ý cùng kinh nghiệm này, chính là cần phải không ngừng chiến đấu để nâng cao.

Con lừa lông xám trốn, Thanh Dao đuổi theo sau.

"Hài tử ơi, hài tử ơi, ngươi ra tay thật độc ác!"

"Lừa thối, ngươi còn kêu loạn nữa, ta sẽ xé nát miệng ngươi."

Con lừa lông xám mở miệng một tiếng hài tử ơi khiến Thanh Dao rất tức giận.

Nàng luôn cảm thấy tên súc sinh này đang chiếm tiện nghi của mình.

Vì phẫn nộ, phi kiếm của Thanh Dao ngược lại trở nên nhanh hơn, rất nhanh đã lưu lại trên người đối phương từng đạo vết thương.

Một lát sau, con lừa lông xám chạy không nổi nữa, vô lực ngã lăn trên đất.

"Hài tử ơi, trước khi chết... có thể cho ta làm một con quỷ minh bạch, nói cho ta biết vì sao các ngươi lại nhắm vào ta không?"

Con lừa lông xám kêu to.

Vụt!

Viêm Long Kiếm lơ lửng trước mặt con lừa lông xám, thanh âm của Thanh Dao lạnh lùng vang lên: "Ngươi cả đêm gào thét, khiến cho lòng người ở Nhạn Thành hoang mang."

"A?"

Con lừa lông xám phát ra thanh âm kinh ngạc, lại hỏi: "Còn... nữa không?"

"Chừng đó vẫn chưa đủ sao?" Thanh Dao hỏi.

"Hài tử ơi, các ngươi... không thể vì ta làm phiền dân chúng mà giết ta chứ." Con lừa lông xám rất không phục.

Coi như có tội, nhưng cũng tội không đáng chết.

"Hơn nữa, vì trúng độc nên mỗi khi đến nửa đêm độc tố sẽ bộc phát, làm ta đau đến không muốn sống. Ta đau còn không được kêu sao? Các ngươi... vậy cũng quá bá đạo rồi." Con lừa lông xám cảm thấy mình vô cùng oan ức.

Ta cũng là người bị hại mà.

"Cái này..." Sát ý của Thanh Dao trong nháy mắt suy yếu đi rất nhiều.

Con lừa lông xám nói không sai, nó không chủ động hại người, chỉ là làm phiền dân chúng, tội không đáng chết.

Toàn bộ tu tiên giới cũng không phải nhất định phải đuổi tận giết tuyệt yêu ma.

Trong chính đạo môn phái còn có người tốt kẻ xấu.

Trong đám yêu ma cũng là như thế.

"Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?" Sở Trường Phong hỏi.

"Hài tử ơi..."

"Còn kêu bậy ta chém ngươi ra làm thịt lừa nướng ngay." Ánh mắt Sở Trường Phong quét ngang.

Con lừa lông xám lập tức không dám kêu loạn.

"Ta chính là Đại Đế của lừa tộc..."

"Nói chuyện cho tử tế."

"Ta vốn là một con lừa nhà nuôi, có một ngày ăn nhầm một gốc linh thảo, mở ra linh trí, sau đó liền tu luyện trong Tề Hằng Sơn, đến nay... đã hơn ba trăm năm." Con lừa lông xám kể rành mạch.

Sở Trường Phong và Thanh Dao liếc nhìn nhau, đều hết sức bất ngờ.

Không nhìn ra, con lừa lông xám này còn có tiên duyên.

Mà Tề Hằng Sơn lại cách đây hơn vạn dặm.

"Khoảng một tháng trước, trong Tề Hằng Sơn xuất hiện một gốc linh dược, ta cùng một con nhện tinh tranh đoạt, trúng phải ám chiêu, thân chịu trọng thương chạy trốn đến đây... mất hơn nửa tháng."

"Chỉ là ta thân trúng độc của con nhện tinh, mỗi khi đến nửa đêm độc sẽ phát tác, đau đến không muốn sống, ta mới có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết... thực sự là không nhịn được."

Con lừa lông xám nói xong, lại nói: "Trong lúc này có không ít người tới, đều bị ta dùng mê trận ngăn ở bên ngoài, ta một người cũng không làm tổn thương, ta... thật sự vô tội."

Nghe xong những lời này, sư huynh muội hai người nhìn nhau.

"Sư huynh, ta cảm thấy con lừa tinh này nói không giống như nói dối, nó thật sự rất đáng thương, lại không làm hại ai, hay là chúng ta tha cho nó đi." Thanh Dao đã động lòng trắc ẩn.

Con lừa lông xám nghe xong lời này, trong lòng

ấm áp, trên đời này vẫn là người tốt nhiều.

"Chó cắn người, trước khi cắn người, đều là con chó không cắn người trong miệng chủ nhân nó. Thế nhưng, không thể vì trước đây nó chưa từng cắn người mà kết luận sau này cũng sẽ không cắn người... Huống chi đây là một yêu tinh đã tu hành mấy trăm năm..." Vẻ mặt Sở Trường Phong nghiêm túc.

Rít!

Trái tim vừa mới thả lỏng của con lừa lông xám trong nháy mắt lại treo lên.

Nó cảm giác được sát khí trên người Sở Trường Phong.