Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 21. Mẹ Nó, Lại Là Một Con Lừa Biết Nói

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hoàng hôn buông xuống.

Sở Trường Phong và Thanh Dao đã đến ngoại thành Nhạn Thành.

Dưới cổng thành, có mấy bóng người y phục lộng lẫy đang đứng đợi.

"Hai vị hẳn là môn nhân của thánh địa?"

"Tại hạ là thành chủ Nhạn Thành, Lưu Thanh, cung nghênh hai vị đến trảm yêu trừ ma." Một lão giả tóc trắng từ xa đã cúi người hành lễ.

Sở Trường Phong liếc mắt một cái liền thấy trên viền mắt của lão giả và mấy người sau lưng là những quầng thâm thật lớn.

Xem ra đã rất lâu rồi không được ngủ ngon.

Nghỉ ngơi không tốt, tu sĩ Trúc Cơ cũng có nguy cơ đột tử.

Sở Trường Phong nói: "Lưu thành chủ không cần đa lễ, có thể cho chúng ta biết tình hình trong thành được không?"

Thấy sắc trời đã muộn, Sở Trường Phong đi thẳng vào vấn đề.

"Hai vị vẫn là theo ta vào phủ thành chủ rồi nói chuyện." Lưu Thanh giơ tay làm một tư thế mời.

...

"Sao trong phủ thành chủ này lại có nhiều hài đồng như vậy, Lưu thành chủ, đây đều là hậu nhân của ngươi sao?"

Vừa vào phủ thành chủ, Thanh Dao đã kinh ngạc.

Nàng nhìn thấy đâu đâu cũng là hài đồng, nhìn không thấy điểm cuối.

Đứa nhỏ nhất còn quấn tã, đứa lớn đã chạy đầy đất.

Sở Trường Phong cũng không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ Lưu Thanh tu luyện song tu công pháp, hoặc là có được tín niệm đa tử đa phúc?

Thế nhưng... tu vi của lão cũng đâu có cao.

Lưu Thanh cũng giống Triệu Sơn Hà, đều là Trúc Cơ hậu kỳ.

Nếu thật sự có thể trở thành Kim Đan chân nhân, thứ lão quản lý sẽ không phải là một tòa thành nhỏ mấy vạn người, mà là một đại thành trì mấy trăm ngàn nhân khẩu, hoặc là trực tiếp khai tông lập phái.

Lưu Thanh xấu hổ cười một tiếng: "Hai vị hiểu lầm rồi, lão phu nhất tâm hướng đạo, đến nay chưa thành gia, cũng không có con cháu."

"Những hài đồng này đều là con cháu của dân chúng trong thành, tiền viện chỉ là một phần, hậu viện còn một ít nữa, tổng cộng là 1021 đứa."

Nói xong, Lưu Thanh thở dài: "Là do ta, vị thành chủ này bất tài, không thể giải quyết được con ác quỷ ngoài thành. Hết cách, ta chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này để bảo vệ hài tử trong thành. Con ác quỷ đó nếu thật sự dám vào thành làm hại hài tử, tất nhiên phải bước qua cửa ải của ta trước."

Nghe vậy Sở Trường Phong và Thanh Dao liếc nhìn nhau, đều ngầm cho rằng Lưu Thanh cũng là một người tốt.

"Lưu thành chủ, ngươi thật là tốt." Thanh Dao giơ ngón tay cái lên với Lưu Thanh.

Lưu Thanh nói: "Lúc ta còn nhỏ, thôn làng bị đại yêu tấn công, may mắn là có tu sĩ thánh địa kịp thời chạy tới. Mặc dù đã chém giết được đại yêu, nhưng vị tu sĩ đó lại bất hạnh trọng thương vẫn lạc. Từ đó về sau, ta liền lập chí cũng phải giống như vị tu sĩ kia, trừ ma vệ đạo, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng cũng không từ. Ta chỉ sợ nhất là dù có trả giá bằng cái mạng này, cũng không thể ngăn cản được con ác quỷ đó... Aiz, cũng không biết tên súc sinh kia ẩn nấp trong núi sâu lâu như vậy là để bố trí đại trận gì..."

Lúc Lưu Thanh nói ra những lời này, Sở Trường Phong cảm thấy cả người lão đang phát sáng.

"Lưu thành chủ yên tâm, sư huynh muội chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ Nhạn Thành." Sở Trường Phong trịnh trọng nói.

Lưu Thanh ôm quyền: "Làm phiền hai vị."

...

“Hài tử ơi..."

“Hài tử ơi..."

"Hài tử ơi..."

Nửa đêm.

Tiếng kêu thê lương từ trong núi sâu truyền vào Nhạn Thành, nghe tan nát cõi lòng, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Lại đến rồi, cái âm thanh đó lại đến rồi!"

"Đồ chết bằm, có gan thì ra đây bắt ta đi, cùng lắm thì chết, cần gì phải tra tấn ta như vậy?"

...

Trong thành không ngừng có những tiếng chửi rủa vang lên.

Con ác quỷ ngoài thành đã khiến bá tánh trong Nhạn Thành oán than dậy đất.

Phủ thành chủ.

"Sư huynh, ngươi nghe thấy chưa?"

"Nghe thấy rồi." Sở Trường Phong đứng dậy.

Thanh Dao nói: "Không biết nó đối với hài đồng mình rốt cuộc có tình cảm thế nào mà có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đến vậy."

"Đi xem một chút sẽ biết." Sở Trường Phong bước ra khỏi phủ thành chủ.

"Đúng vậy, ta cũng muốn xem nó rốt cuộc có lai lịch gì." Thanh Dao vội vàng đuổi theo.

"Hai vị nhất định phải cẩn thận." Lưu Thanh nhìn theo hai bóng lưng xa dần, lo lắng nói.

...

Đi trong rừng núi, Sở Trường Phong và Thanh Dao có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngày một gần.

"Sư huynh, không ổn rồi, chúng ta đi một vòng lại quay về chỗ cũ."

Sâu trong sơn mạch, Thanh Dao phát hiện ra điều bất thường.

Cái cây cổ thụ xiêu vẹo cách đó không xa, nàng đã thấy không chỉ một lần.

"Xem ra chúng ta cũng gặp phải quỷ đả tường rồi."

"Nhớ Triệu Sơn Hà từng nói, hắn ta cũng đã cố tìm vị trí chân thân của con ác quỷ đó, nhưng cứ luẩn quẩn tại chỗ, tốn rất nhiều sức mới thoát ra được..."

"Con ác quỷ đó tất nhiên rất am hiểu một loại mê trận cực kỳ lợi hại." Sở Trường Phong cau mày.

Thanh Dao tức giận dậm chân một cái: "Tên súc sinh đó thật có chút bản lĩnh, ngay cả chúng ta cũng bị vây khốn."

Thế nhưng Sở Trường Phong lại khẽ lắc đầu, không đồng tình với lời của Thanh Dao: "Chỉ vây khốn được ngươi, chứ không vây khốn được ta."

"Sư huynh, ngươi có cách phá trận sao?" Ánh mắt Thanh Dao sáng lên.

"Đương nhiên!" Sở Trường Phong trả lời chắc nịch.

"Không ngờ sư huynh còn có tạo nghệ về trận pháp?"

"Chẳng qua là... mười khiếu thông chín khiếu mà thôi."

"Sư huynh, ngươi khiêm tốn quá rồi, mười khiếu thông chín khiếu đã là rất lợi hại, mạnh hơn ta nhiều... khoan đã..." Lời tán dương của Thanh Dao đột nhiên nuốt ngược vào bụng,

"Vậy là ngươi còn một khiếu không thông sao."

“Phải."

Phải cái đầu quỷ nhà ngươi... Thanh Dao tương đối không nói nên lời.

"Sư muội, ngươi vẫn còn quá nóng nảy."

"Sư huynh ta tuy không hiểu trận pháp, nhưng thân là kiếm tu, một kiếm có thể phá vạn pháp. Trận pháp cũng là pháp!"

Sở Trường Phong cao giọng nói: "Trảm Yêu!"

Tiếng nói vừa dứt, một vệt ngân quang lơ lửng trước người Sở Trường Phong, từ ba tấc biến thành một thanh kiếm dài ba thước.

"Sư huynh, đây cũng là phi kiếm của ngươi sao?" Thanh Dao ngây người.

"Kiếm này tên là Trảm Yêu!" Sở Trường Phong nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Thanh Dao có chút mê ly: "Kiếm tốt... chỉ là cái tên không hay lắm..."

Sở Trường Phong nói: "Thân là bộ mặt của Thiên Kiếm Phong, sư huynh tự nhiên phải có chút thủ đoạn ra hồn để đối phó... với những tu sĩ có tu vi thấp hơn mình."

Thanh Dao có chút hối hận: "Vậy ta..."

Sở Trường Phong cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thanh Dao: “Ngươi không cần, ngươi đã ở tầng dưới chót trong đám đệ tử nội môn rồi."

Thanh Dao: "..."

Đây là đang an ủi ta sao?

"Sư muội, lát nữa ngươi phải cẩn thận. Một khi mê trận bị phá, chúng ta rất có thể sẽ phải đối mặt với chân thân của con ác quỷ đó, thậm chí là một sát trận cường đại, cho nên hãy cố gắng ở sau lưng ta." Sở Trường Phong trịnh trọng nhắc nhở.

"Ta biết rồi, sư huynh!" Thanh Dao nghiêm nghị gật đầu, rồi bước ra sau lưng Sở Trường Phong.

"Phá!"

Sở Trường Phong vung kiếm chém một nhát, Trảm Yêu Kiếm bộc phát ra ngân quang chói lòa, Thanh Dao có chút không mở nổi mắt, vô thức đưa tay lên che.

Giờ khắc này, Sở Trường Phong quá chói mắt, quả thực có thể sánh ngang với vầng trăng sáng trên trời.

Ầm!

Một kiếm rơi xuống, đất rung núi chuyển.

Một vết kiếm sâu không thấy đáy cứ thế chẻ đôi ngọn núi.

Tầm mắt của Sở Trường Phong và Thanh Dao không còn dừng lại ở cái cây cổ thụ xiêu vẹo nữa, mà có thể nhìn thấy nơi xa xăm.

Trên sườn núi có một bóng người đang đối diện với mặt trăng mà hô hấp thổ nạp, trên thân tỏa ra từng luồng hắc khí.

Đó vậy mà lại là một... con lừa lông xám.

Sư huynh muội hai người đều ngẩn ra.

"Sư huynh, nó không lẽ nào... lại là con ác quỷ đó chứ?"

Nói thật, mê trận bị phá, thứ xuất hiện lại không giống với tưởng tượng của Thanh Dao.

Con ác quỷ hung thần ác sát trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Lúc này, con lừa kia cũng phát hiện ra Sở Trường Phong và Thanh Dao, nó nhe răng, phát ra tiếng kêu quái dị: “Hài tử ơi, hài tử ơi. Có người phá vỡ trận pháp... vậy mà."

Sở Trường Phong: "..."

Không chỉ là một con lừa.

Mẹ nó, lại là một con lừa biết nói.