Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Lữ Vô Song ta xin thề sẽ không bao giờ làm hại bất kỳ ai, nhất định sẽ làm một yêu quái tốt tích đức hành thiện. Chuyện trước kia vô ý quấy nhiễu bá tánh Nhạn Thành, ta... bây giờ sẽ đi ngay."
"Xin hai vị cao nhân giơ cao đánh khé, tha cho ta một mạng."
Con lừa lông xám vội vàng tỏ thái độ.
"Ngươi tên là Lữ Vô Song?" Thanh Dao trừng lớn hai mắt, không ngờ con lừa lông xám này còn có tên.
"Tên của ta... là lấy ý từ câu 'Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song'."
Nhắc đến cái tên này, con lừa lông xám liền nhếch miệng, lộ ra một cái răng cửa lớn.
Phụt!
Thanh Dao suýt nữa thì hộc máu: "Ngươi đừng làm ô uế hai chữ Vô Song nữa."
"Sư huynh, ngươi thấy thế nào?" Thanh Dao cảm thấy thái độ của con lừa lông xám rất thành khẩn, có lẽ có thể mở cho nó một con đường sống.
Thế nhưng, Sở Trường Phong lại vuốt cằm, cau mày: "E rằng không được, vạn nhất ngươi đến nơi khác lại quấy nhiễu bá tánh ở đó thì sao?"
Chẳng lẽ hôm nay ta... khó thoát khỏi cái chết sao?
Con lừa lông xám hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Cao nhân, lưu ta một mạng, ta nguyện làm tọa kỵ cho ngươi."
Vì để được sống, nó cam nguyện thần phục.
“A?” Ánh mắt Thanh Dao sáng lên.
Yêu thú thường có cốt khí, đại đa số đều không nguyện ý cúi đầu trước Nhân tộc.
Một tọa kỵ Trúc Cơ Kỳ đối với tu sĩ Kim Đan mà nói cũng khá tốt.
Khoan đã...
Thanh Dao bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, đại sư huynh không phải là ngay từ đầu đã định thu phục con lừa lông xám này đấy chứ?
Thực lực của con lừa lông xám không tệ, tốc độ rất nhanh, trừ việc hay gào thét gọi người khác là hài tử và thích nói ngược ra thì không có tật xấu rõ ràng nào.
Cũng là một linh sủng không tồi.
Với tính cách không chiếm được tiện nghi thì coi như chịu thiệt của Sở Trường Phong, rất có thể ngay từ đầu hắn đã nhắm tới con lừa lông xám này rồi.
Thế nhưng, Thanh Dao đã tính sai.
Vẻ mặt Sở Trường Phong lại lộ ra vẻ khó xử: "Chúng ta là đệ tử Âm Dương Thánh Địa, tiên đạo chính thống. Nếu ngươi trở thành tọa kỵ của chúng ta, ta tất nhiên sẽ thỉnh cầu trưởng lão trong tông môn vì ngươi phong chính, để ngươi trở thành linh thú trong thánh địa. Sau này lúc độ kiếp, ngươi sẽ được khí vận của tông môn che chở, làm giảm bớt uy lực của lôi kiếp."
"Đối với yêu thú mà nói, trở thành linh thú của thánh địa chẳng khác nào lên bờ thành công... Cho nên, có rất nhiều yêu thú tranh nhau vỡ đầu muốn trở thành tọa kỵ của chúng ta. Mấy ngày trước, ta vừa mới từ chối một con đại yêu có huyết mạch Nam Hải Long tộc. Sư muội của ta thì từ chối một kẻ có họ hàng xa với Bắc Hải Côn Bằng."
Sở Trường Phong nói nửa thật nửa giả.
Được thánh địa che chở, lôi kiếp yếu đi là thật, còn chuyện huyết mạch Long tộc và Côn Bằng muốn nhận bọn hắn làm chủ là giả.
"A?" Con lừa lông xám nghe vậy thì kinh hãi.
Nó không ngờ địa vị của Sở Trường Phong và Thanh Dao lại lớn đến thế, càng không ngờ sau khi trở thành tọa kỵ của bọn hắn, ngay cả uy lực lôi kiếp cũng có thể suy giảm.
Phải biết, yêu tu khác với tu sĩ Nhân tộc, yêu tu mỗi khi đột phá một đại cảnh giới đều phải trải qua một lần lôi kiếp.
Mỗi một lần đều là cửu tử nhất sinh.
Thanh Dao nhìn về phía Sở Trường Phong: "Sư huynh... ta có sao? Đây là chuyện lúc nào vậy? Sao ta không biết?" Nàng không nhịn được mà truyền âm.
Sở Trường Phong đáp lại: "Trước kia không có, bây giờ có. Đệ tử thánh địa chúng ta phải có phong thái của đệ tử thánh địa, không có cũng phải nói là có... Nhớ kỹ lời sư huynh, thân phận đều là do chính mình tạo ra."
Hay cho câu, thân phận đều là do chính mình tạo ra...
Thanh Dao đối với câu nói này ngày càng lĩnh hội sâu sắc.
Phịch.
Con lừa lông xám bỗng nhiên quỳ hai chân trước xuống đất: "Xin cao nhân thu ta làm tọa kỵ, ta nhất định sẽ thề chết trung thành."
Nếu như lúc trước con lừa lông xám là bị ép khuất phục, thì bây giờ nó thật sự khát vọng trở thành tọa kỵ của Sở Trường Phong.
Nó muốn lên bờ, được phong chính.
Thậm chí để tỏ rõ thái độ, nó còn há miệng phun ra mấy thứ.
Sở Trường Phong nhìn xem, phát hiện đó là bốn khối khoáng thạch màu sắc khác nhau.
Một trong số đó kim quang lấp lánh, lớn bằng nắm tay, chính là Canh Kim Thạch.
Mấy loại khoáng thạch còn lại cũng đều là vật liệu luyện khí tốt.
Sơ lược ước tính, Sở Trường Phong cảm thấy giá trị của những khoáng thạch này rất có thể lên tới một vạn khối hạ phẩm linh thạch.
"Bốn khối đá này đã cất giữ ba trăm năm qua của ta, hẳn không phải là vật phàm, còn mời... cao nhân nhất định phải nhận lấy." Con lừa lông xám vô cùng thành khẩn nói.
Một bên, Thanh Dao cảm thấy mình đã được mở mang tầm mắt.
Hay lắm, đúng là rừng lớn thì chim nào cũng có.
Người khác thu phục tọa kỵ, linh thú đều là dùng vũ lực trấn áp, hoặc là hứa hẹn lợi ích. Sở Trường Phong thì ngược lại, tay không bắt sói không nói, còn khiến con lừa già phải lấy ra kỳ trân quỳ cầu...
"Sư huynh..." Thanh Dao có chút không đành lòng, muốn khuyên Sở Trường Phong thấy tốt thì nên dừng. Đừng có nắm được quả hồng mềm rồi cứ bóp mãi.
"Thanh Dao, sư huynh cũng biết nó lấy ra không nhiều đồ, nhưng lại rất có thành ý, ngươi cũng đừng yêu cầu nhiều hơn nữa."
Không đợi Thanh Dao nói hết lời, Sở Trường Phong đã cắt ngang trước một bước.
"A?"
Ta đâu có định nói những lời này... Thanh Dao ngơ ngác.
Rõ ràng là ngươi lòng tham không đáy, sao lại nói như thể là ta được một tấc lại muốn tiến một thước vậy.
Nàng có thể cảm giác được, ánh mắt con lừa lông xám nhìn mình cũng trở nên quái dị, có chút oán trách.
Làm cái gì vậy?
Rõ ràng ta muốn nói giúp ngươi, sao ngươi lại có chút oán trách ta!
"Sở Trường Phong... ngươi..."
Thanh Dao tức đến run người, hai tay chống nạnh gọi thẳng tên Sở Trường Phong.
Nàng tám mươi cân trọng lượng, lại phải cõng một nỗi oan nặng ngàn cân.
Sở Trường Phong nói: "Sư muội, Lão Hôi mặc dù huyết mạch không bằng Long tộc, Côn Bằng, nhưng cũng là yêu tu bản địa... chúng ta nên chiếu cố một chút, mở cho nó một con đường."
"Lão Hôi, ngươi cũng đừng nhìn sư muội của ta như vậy, nàng tuổi còn nhỏ, chưa hiểu rõ khó khăn của dã tu."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tọa kỵ của Sở Trường Phong, đại đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Phong, Âm Dương Thánh Địa."
Sở Trường Phong giải thích giúp Thanh Dao.
Trên thực tế lại càng tô càng đen.
Ta có danh phận rồi!
Ta có danh phận rồi!
Nghe vậy, con lừa lông xám kích động không thôi, hài tử ơi, hài tử ơi kêu không ngớt, vô cùng vui vẻ.
Thanh Dao có một bụng lời muốn nói đều nén lại trong lòng, lạnh lùng nhìn một người một lừa.
Lừa lông xám kia để ngươi tốt xấu không phân, sau này có lúc ngươi phải chịu khổ, đến lúc đó ngươi sẽ biết ai mới là người tốt.
"Lão Hôi, há mồm."
Lúc này, Sở Trường Phong từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một viên giải độc đan nhất giai thượng phẩm, ném cho con lừa lông xám.
Con lừa lông xám sau khi ăn vào, trong mắt lóe lên tinh quang.
"Chủ nhân, đan dược ngươi cho ta thật thần kỳ, ta khỏi hẳn rồi, còn cảm thấy tràn trề sinh lực... Ấy, ta..."
Chỉ qua nửa chén trà công phu, khói đen trên người Lão Hôi đã hoàn toàn tiêu tán, trở nên sinh long hoạt hổ.
"Ngươi ăn vào là giải độc đan do ta thu thập tinh hoa của trăm loại thảo dược, luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, giá trị vô lượng."
Nghe xong lời của Sở Trường Phong, con lừa lông xám càng thêm cảm động.
Thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu tạ ơn Sở Trường Phong.
Thanh Dao bĩu môi, một viên giải độc đan cũng chỉ một trăm linh thạch, bị ngươi nói thành cao sang như vậy. Nếu nàng không phải ta biết giá cả, thật sự đã tin rồi.
Đại sư huynh hèn hạ vô sỉ!
Lúc này, Sở Trường Phong nhảy lên lưng con lừa lông xám: "Đi thôi, về Nhạn Thành."
Một bên, Thanh Dao chen vào nói: "Sư huynh, con lừa lông xám này rõ ràng là chúng ta cùng nhau hàng phục, nhưng ta lại chẳng được lợi lộc gì cả..." Trong giọng nói của nàng lộ ra một tia bất mãn, chủ yếu là không ưa nổi bộ dạng cấu kết với nhau làm việc xấu của một người một lừa.
Sở Trường Phong quay đầu lại nhìn Thanh Dao, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không: "Sao lại không có phần của ngươi?"
Hắn nói: "Sau này con lừa này ta cưỡi, ngươi dắt, như vậy chẳng phải là có cảm giác tham gia rồi sao?"
"Sư huynh cam đoan, chỉ cần có một ngày sư huynh còn lừa để cưỡi, thì sẽ có một ngày ngươi còn dây thừng để dắt."
Mặt Thanh Dao lạnh như sương: "Cút!"