Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 11. Thiên Kiếm Phong, Người Cắt Bánh

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Chẳng lẽ là mang kỳ trân đến cho sư tôn?

Chu Trường Phong tò mò, thu lại các loại pháp trận, đẩy cửa bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, Chu Hạc Xuyên cũng đi ra.

Hắn liếc nhìn Chu Trường Phong, âm thầm truyền âm: “Ngươi lại giở trò gì nữa đấy?”

“Đệ xưa nay luôn tuân thủ quy củ, chưa từng làm chuyện gì tông môn không cho phép.”

“Thế thì người ta tìm đến cửa làm gì? Chẳng lẽ đến đưa đan cho ta chắc?”

“Không có đâu.”

Sư đồ hai người một hỏi một đáp, cùng bước ra khỏi viện.

Chu Trường Phong vừa nhìn liền thấy một lão giả tóc bạc, thân mặc trường bào nửa đen nửa trắng, cổ tay áo thêu lò luyện đan màu vàng kim.

Đó chính là Đan Phong trưởng lão Triệu Hằng.

Sau lưng Triệu Hằng còn đứng Hàn Vân Băng.

“Phong chủ, đệ tử dưới trướng ngươi, coi thường môn quy, xin ngươi nghiêm trị.” Triệu Hằng chắp tay cúi mình.

“Hắn làm sao?” Chu Hạc Xuyên rất bình thản.

Những năm gần đây, chuyện thu dọn hậu quả cho Chu Trường Phong hắn làm không ít, sớm đã thành thói quen.

“Hắn dùng lò luyện đan của Đan Phong để luyện... phân.”

“Cái gì!” Chu Hạc Xuyên kinh hãi, Chu Trường Phong càng ngày càng quá đáng.

Chu Trường Phong cũng ngơ ngác cả mặt.

“Không phải, không phải ta, các ngươi đừng nói bậy.” Chu Trường Phong liên tục lắc đầu.

“Chúng ta sao có thể vu oan giá họa? Phong chủ cứ xem.” Triệu Hằng nhìn sang Hàn Vân Băng, đối phương hiểu ý, vung tay lên, một lò luyện đan màu đồng vàng cao hơn ba trượng rơi xuống đất.

Một luồng mùi hôi thối lập tức tràn ngập không khí.

Hử? Mùi này... Chu Hạc Xuyên chỉ cảm thấy một luồng ác khí từ gan bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa khiến vết thương cũ trong cơ thể tái phát.

“Nghịch đồ!” Chu Hạc Xuyên cũng nổi giận.

Cái lò luyện đan nhị giai hạ phẩm này, so với pháp bảo cùng phẩm cấp còn đắt hơn, e rằng phải hai vạn khối hạ phẩm linh thạch, hắn nào có tiền mà đền.

“Ta thề, ta chỉ muốn luyện một lò Bích Cốc Đan, tuyệt đối hợp lý hợp pháp, không làm hỏng tài vật của tông môn.”

Chu Trường Phong năm ngón tay chỉ trời, cam đoan chắc nịch.

“Nói bậy, Bích Cốc Đan sao lại có mùi này?” Hàn Vân Băng không tin.

Triệu Hằng không tin.

Chu Hạc Xuyên cũng không tin.

Ai mà đi mua loại Bích Cốc Đan này, khẩu vị cũng quá nặng rồi?

Chu Trường Phong nghiêm mặt nói: “Trên con đường đan đạo, luôn cần có người đổi mới sáng tạo. Ví như lúc đầu, trên đời còn chưa có Bích Cốc Đan, chẳng phải cũng là nghiên cứu ra sao? Có tồn tại tức là có lý, chỉ cần có thì sẽ có người cần, mà ta nguyện làm kẻ tiên phong trên con đường này.”

Nghe xong lời Chu Trường Phong, mọi người đều trầm mặc.

Biết rõ hắn đang biện hộ cho mình, nhưng lại không tìm được lý do phản bác.

Tạm thời.

Tiền đề là lời hắn nói là thật.

“Vậy đan đâu?” Hàn Vân Băng hỏi.

Chu Trường Phong vung tay, một cục vật thể màu đen lơ lửng giữa không trung.

Một mùi càng nồng nặc hơn xuất hiện, suýt nữa khiến người ta ngạt thở.

Chu Trường Phong không nói gì, cục này tự nó đã giải thích rồi.

Tất nhiên hắn cũng không dám mở miệng, sợ mùi xộc vào mũi.

“Xì... ọe.”

Triệu Hằng theo bản năng hít một hơi, kết quả hít được nửa chừng, ác khí xộc vào, không nhịn được mà nôn khan.

“Được rồi, ngươi mau thu lại đi, bọn họ chắc cũng biết là vu oan ngươi rồi.” Chu Hạc Xuyên ra hiệu Chu Trường Phong thu lại cục Bích Cốc Đan kia.

Thứ này đúng là tà môn, mùi phát ra vậy mà có thể từ từ xuyên qua cả phòng ngự linh lực.

Chuyện này Triệu Hằng không có ý kiến, bọn họ giờ tin lời Chu Trường Phong nói, đúng là luyện đan, không phải luyện phân.

“Trường Phong, là chúng ta vu oan ngươi, nhưng ý tưởng của ngươi thì tốt, ta vẫn hy vọng sau này ngươi đừng sáng tạo kiểu này nữa.”

Một lúc sau, Triệu Hằng điều chỉnh lại trạng thái, chân thành dặn dò Chu Trường Phong.

Người khác sáng tạo thì tốn tiền, hắn sáng tạo thì mất mạng.

Chu Trường Phong hơi ngượng ngùng: “Kỳ thực, ta cũng chỉ muốn làm chút việc cho tông môn thôi.”

Triệu Hằng: “...”

Ngươi cái gì cũng không làm, vậy đã là giúp tông môn rồi.

Thế nhưng đúng lúc này, Hàn Vân Băng bỗng nhiên mở miệng: “Đan dược này của ngươi bán thế nào?”

“Cái gì, ngươi muốn mua?” Chu Trường Phong giật mình.

Triệu trưởng lão sắc mặt hơi đổi: “Vân Băng, ngươi phải suy nghĩ kỹ, thứ này căn bản không phải để người ăn.”

“Trưởng lão, sách đọc trăm lần tự hiểu nghĩa, ta thấy luyện đan cũng như vậy.

Có tồn tại tức là có lý, chỉ khi thông hiểu hết thảy đan dược trên đời, mới có thể đạt tới cảnh giới cao hơn. Bích Cốc Đan này cũng thế, trong đầu ta đã diễn luyện vô số lần, nhưng không có cách nào khiến nó thối đến mức này.”

Hàn Vân Băng là một kẻ cuồng đan, nếu không cũng chẳng tu luyện cái Hàn Tâm Quyết vô tình vô nghĩa kia.

“Ngươi thật sự muốn mua?” Chu Trường Phong không chắc chắn hỏi.

“Ta chắc chắn.”

“Vậy được, mười lăm một cân, tặng thêm nửa cân.”

“Hả?” Hàn Vân Băng ngẩn ra, “Đan dược không phải bán theo viên, theo bình sao? Khi nào lại bán theo cân?”

“Đó là vì ngươi chưa gặp ta, gặp ta rồi thì sớm đã bán như vậy.” Chu Trường Phong trợn trắng mắt.

Thực ra trước đây hắn cũng chưa từng bán như vậy, lần này thật sự không nỡ vo viên đan.

“Nói đơn giản, mười lăm khối hạ phẩm linh thạch, ta cho ngươi một cân rưỡi, dưới mười lăm khối thì không bán.”

Chu Trường Phong trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, chuẩn bị cắt trên cục Bích Cốc Đan mùi như bún ốc kia.

Bên cạnh, Chu Hạc Xuyên, Triệu trưởng lão nghe vậy, mí mắt cũng giật mấy cái, cái này không giống bán đan dược, mà giống bán bánh cắt.

“Đã vậy thì ta lấy chỗ này.” Hàn Vân Băng do dự một chút, ngón tay ước lượng chừng một tấc bề ngang.

Y tính toán chắc cũng vo được hơn mười viên đan.

“Xác định rồi? Đã xuống dao thì không đổi lại được, không thì ta không bán.” Chu Trường Phong nói.

“Xác định.” Hàn Vân Băng gật đầu chắc nịch.

Chu Trường Phong cũng không nói nhiều, lập tức xuống dao.

“Chu Trường Phong, khoan đã, sao ngươi lại cắt xéo thế?”

Dao vừa hạ xuống, sắc mặt Hàn Vân Băng đại biến.

Nhưng tay Chu Trường Phong rất nhanh, Hàn Vân Băng còn chưa nói xong, hắn đã cắt xong rồi.

Một cục Bích Cốc đan lớn bị chia thành hai nửa không đều.

“Bên này là một trăm cân ngươi muốn, bên kia là tặng thêm năm mươi cân.”

“Tổng cộng một ngàn năm trăm khối hạ phẩm linh thạch.”

Chu Trường Phong vung tay, hai cục Bích Cốc đan đặt trước mặt Hàn Vân Băng.

“Ta, ngươi, hắn...”

Hàn Vân Băng chỉ vào Chu Trường Phong, toàn thân tức đến run rẩy, sắc mặt biến đổi liên tục, vừa dữ tợn vừa phẫn nộ.

Thấy vậy, Chu Trường Phong nhíu mày: “Hàn Vân Băng, ngươi không phải định quỵt tiền đấy chứ? Bích Cốc Đan ta đã cắt cho ngươi rồi, không mua thì ngươi đừng hòng đi.”

“Trước mặt trưởng lão và Thiên Kiếm Phong phong chủ, ngươi còn muốn giở trò sao?”

Nhìn cảnh này, trong lòng Triệu trưởng lão chợt lạnh.

Xong rồi.

Đúng là gặp phải bán bánh cắt thật rồi!

Lại nhìn Chu Trường Phong ngang ngược, Hàn Vân Băng thì tức đến phát điên, Triệu trưởng lão thầm thở dài, chẳng phải là bắt nạt người thật thà sao?

“Khụ khụ, theo ta thấy...” Triệu trưởng lão định nói vài câu công đạo.

Nhưng Chu Hạc Xuyên cũng lên tiếng: “Theo ta thấy, lời đồ nhi Trường Phong nói rất đúng, Triệu trưởng lão nghĩ sao?”

Ánh mắt hắn như kiếm, lóe lên hàn quang khiến người ta lạnh sống lưng.

Trong Âm Dương Thánh Địa, ngoài chưởng môn, các phong chủ và Chu Trường Phong ra, không ai biết tu vi hắn đã rớt xuống.

Trong mắt mười vạn đệ tử, hắn chính là đại năng Đại Thừa kỳ!

Nghe vậy.

Triệu trưởng lão rùng mình một cái: “Ta thấy Trường Phong nói cũng đúng.”

“Vân Băng, mau trả linh thạch đi.”