Cyber Anh Hùng Truyện

Chương 8. Thương Hải Tang Điền, Thù Khấu Còn Tại

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Yuki ngồi đối diện Hướng Sơn với vẻ e dè. Không hiểu sao, cậu cảm thấy "Yog" trước mặt dường như đã thay đổi.

Con người bẩm sinh đã có khả năng truyền đạt cảm xúc thông qua nhiều cách khác nhau bên cạnh ngôn ngữ thông thường. Nó như một "trình mã hóa tự nhiên" vậy. Con người có thể chuyển hóa cảm xúc của mình thành những thông điệp bí mật được truyền tải qua cơ thể, biểu cảm, thần thái và giọng điệu, và phương pháp giải mã chúng cũng nằm trong chính não bộ con người.

Yuki đã giải mã được điều gì đó chỉ qua những chi tiết nhỏ ở "Yog" – hắn hiện giờ có rất nhiều điểm khác biệt so với trước.

Bản thân Yuki không nhận ra quá trình giải mã này. Cậu chỉ cảm thấy bất an. Căn phòng của cậu bừa bộn như vừa bị một cơn bão quét qua. Các mảnh linh kiện vương vãi khắp nơi. Con chó máy nằm trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, ngực và phần sau đầu bị mở toang.

“Xin lỗi nhé, nhóc.” Hướng Sơn gãi gãi đầu: “Lúc nãy tôi hơi mất kiểm soát… làm phòng cậu bừa bộn rồi.”

Trên đỉnh đầu hắn hiện tại là một chiếc nắp ấm nước. Đầu của người máy sinh học không cần đến những cơ quan như đường hô hấp hay thực quản, vậy nên vị trí của não sinh vật sẽ được đặt thấp hơn so với người thường một chút, nhường chỗ cho các linh kiện điện tử. Nhưng Hướng Sơn đã đánh mất tất cả các thiết bị điện tử vốn có, bên trong khoang sọ của hắn, ngoại trừ não sinh vật, cổng kết nối não – máy đã lộ rõ ra ngoài.

Hắn khá lo lắng việc bụi bẩn có thể lọt vào trong.

Yuki nhìn chiếc đầu đội nắp ấm của Hướng Sơn, không thể giữ nổi vẻ nghiêm túc.

“Cậu nhớ ra điều gì đó rồi đúng không, Yog?” Yuki hỏi.

Hướng Sơn gật đầu.

Hắn có chút lưỡng lự. Yuki là một người máy sinh học, đồng nghĩa với việc ký ức của cậu chưa chắc đã thuộc về chính cậu – Hướng Sơn không có nhiều hiểu biết về công nghệ phẫu thuật cải tạo của thời đại này, ví dụ như việc liệu nó có thể ngầm để lại “cửa sau” trong não nhằm mục đích giám sát được hay không.

Hắn cũng không rõ kẻ thù của mình hiện đang giữ địa vị gì trong thế giới hiện giờ, và việc hắn tiết lộ danh tính có thể gây ra nguy hiểm hay không.

Qua một hồi lâu, hắn mới chịu nói: “Yuki, bây giờ tôi sẽ kể cho cậu một số chuyện. Cậu tuyệt đối không được cho bất cứ ai khác biết về nó, nếu không, rất có thể cậu và mẹ cậu sẽ gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn, cậu đã hiểu chưa? Dĩ nhiên, cậu cũng có thể chọn không nghe, tôi không ép cậu...”

Trên mặt Yuki lộ ra vẻ căng thẳng. Nhưng rất nhanh, chút xíu căng thẳng ấy liền bị lấn át bởi sự phấn khích: “Cậu nhớ ra rồi đúng không? Cậu vốn là một đại nhân vật đúng không? Cậu còn có kẻ thù rất lợi hại nữa…”

Hướng Sơn thở dài, đưa tay xoa đầu Yuki. Sau vài tháng sống chung, hắn hiểu rằng bên trong cậu nhóc này luôn được lấp đầy với sự tò mò. Hắn nghiêm túc nói: “Nếu cậu thật sự muốn nghe, hãy thề sẽ không kể những chuyện tôi sắp nói cho cậu cho bất cứ ai khác. Cậu làm được không?”

“Được!” Yuki hào hứng gật đầu.

Hướng Sơn thở dài. Hiện tại, trừ Yuki ra, hắn không còn ai khác để tin tưởng. Bởi vậy, nếu hắn muốn tìm kiếm thông tin thì chỉ còn cách duy nhất là bắt đầu từ cậu.

Hướng Sơn lên tiếng: “Yuki, cậu đã từng nghe về cái tên “Hướng Sơn” chưa?”

“Hướng Sơn… Vậy ra tên cậu là Sơn ấy hả?” Cậu nhóc tỏ ra hào hứng: “’Hướng Sơn’ nghe rất có khí thế đó nha!”

Nghe vậy, Hướng Sơn ngớ người. Cái tên đó của hắn là do ông nội đặt, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng vào thời của hắn, đảm bảo là ai nghe được cái tên này cũng đều phải tỏ ra sợ hãi thán phục.

— Tên của mình đã bị lãng quên rồi ư?

— Một sự kiện lịch sử lớn như vậy mà cũng có thể biến mất khỏi nhận thức con người sao? Cái sự kiện đã làm thay đổi toàn bộ lịch sử tiến hoá của trái đất….

— Rốt cuộc mình đã ngủ say bao lâu rồi?

Hướng Sơn ôm chặt lấy bả vai Yuki: “Cậu thật sự không nhớ ra được chút gì sao? Những thứ liên quan tới cái tên này ấy? Hoặc là mấy cái tên có phát âm tương tự cũng được – cậu có biết sự kiện gì liên quan đến nó không? Hoặc mấy danh xưng như ‘Hướng Sơn Nan Việt’, ‘Hám Sơn Nan’ chẳng hạn?”

Yuki lắc đầu.

Hướng Sơn ngồi bệt xuống giường. Không biết tại sao, nhưng Yuki có cảm giác hắn đột nhiên trở nên rất suy sụp.

“Này Hướng Sơn, trước kia cậu là một người rất nổi tiếng hả?” Yuki hiếu kỳ: “Việc tớ chưa từng nghe nói đến cậu khiến cậu sốc thế sao?”

Hướng Sơn gật đầu nhẹ: “Đúng là trước kia tôi rất nổi tiếng…. Có lẽ tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết đến tên tôi.”

“Hahaha, đồ bốc phét, toàn thế giới?” Yuki cười phá lên: “Cậu đâu phải quán quân Paralympic! Hay cậu thử nói xem lúc trước cậu đã làm được cái đại sự gì đi.”

Hướng Sơn ôm đầu, cúi gằm mặt: “Tôi vẫn chẳng nhớ ra được thêm gì.”

Mặc dù hắn đã có thể nhớ lại tên của mình và một số chuyện khác, nhưng những gì bản thân hắn từng trải qua vẫn còn là một lớp sương mù mù mịt.

Hướng Sơn đại khái có thể đoán được nguyên nhân. Vì để theo đuổi đỉnh cao võ đạo…. Vì để theo đuổi tiềm năng cực hạn của não sinh vật, hắn đã lưu trữ tất cả những ký ức có thể được mã hoá dưới dạng ngôn ngữ máy của bản thân vào một thiết bị lưu trữ ngoài. Bên trong bộ não của hắn chỉ còn những ký ức không thể chuyển đổi hoàn toàn và những tri thức thuần tuý.

Hắn đã đánh mất quá nhiều.

Cứ cho là ký ức trong não sinh vật của hắn có thể được khôi phục, những thông tin đã mất trong thiết bị lưu trữ cũng không thể lấy lại được.

Hiện tại, tất cả những gì hắn nhớ được chỉ là tên bản thân, tên kẻ thù, và một số thông tin kỹ thuật khác.

Hướng Sơn có chút hoang mang: “Này Yuki, nếu cậu đã không biết về ‘Hướng Sơn’…. Thế thì cái tên ‘Yogmoth Voigt’ thì sao?”

Yuki cố hết sức tìm kiếm từ đó trong ổ nhớ của mình, nhưng vẫn không có kết quả. Cậu lắc đầu, lo lắng nhìn Hướng Sơn.

“Thật kỳ lạ, tên của mình không ai nhớ thì thôi đi, nhưng hắn thân là ‘người chiến thắng’, làm sao có thể rơi vào cảnh bị tất cả mọi người quên lãng?” Hướng Sơn để lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Chẳng lẽ mình không phải là ngủ say mấy chục năm, mà là mấy trăm mấy ngàn năm?”

Yuki cười lớn: “Này Hướng Sơn, cậu bị ngốc hả? Ngay cả với một bộ não đã được cải tạo hoàn toàn, các tế bào não cũng đâu thể ngủ đông suốt mấy chục năm trong tình trạng không có dưỡng chất được. Cậu nhiều nhất là bị ném đi khoảng năm, sáu năm trước thôi.”

Nói tới đây, nụ cười của cậu nhóc dần tắt: “Nếu là như vậy thì có khi bạn bè, người thân của cậu vẫn sống đó! Hiện giờ cậu đã khôi phục lại được trí nhớ, biết đâu có thể….”

“Tôi không thể nhớ nổi dáng vẻ của bọn họ….” Hướng Sơn lắc đầu, vẻ hoang mang: “Rốt cuộc bọn họ là ai, tôi cũng chẳng nhớ nữa.”

Hắn lại chìm vào cảm giác mơ hồ.

“Này Yuki, bây giờ là năm bao nhiêu vậy?”

“Năm bao nhiêu…. Ý cậu là….” Yuki suy nghĩ một chút: “Hình như là…. Năm 209 thì phải?”

“Năm 209 sau công nguyên hả?” Hướng Sơn tỏ ra kinh ngạc: “Là sau công nguyên phải không?”

“Công nguyên là cái gì?” Yuki lắc đầu: “Sao cậu toàn nói mấy thứ kỳ quặc vậy?”

“Yuki, cậu có biết năm đầu tiên – hoặc nên gọi là năm 001, có xảy ra sự kiện gì trọng đại hay không?”

Cậu nhóc tiếp tục lắc đầu: “Tớ chỉ nhớ là năm 003 có diễn ra một sự kiện tên là chiến tranh thăng hoa….”

“Chiến tranh…. Thăng hoa….”

Hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với cụm từ này.

Nhân loại đã quên đi cách tính lịch công nguyên và áp dụng một phương thức tính niên đại hoàn toàn mới. Hắn đã ngủ say suốt 209 năm sao? Không phải! Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể thấy được sự bất hợp lý trong đó. Các tế bào não của hắn tuyệt không đảm bảo bất cứ điều kiện cần thiết nào để có thể kiên trì suốt 209 năm đằng đẵng.

Hay là, cái “năm đầu tiên của tân kỷ nguyên” này vốn được tính từ thời của hắn, chỉ có điều người của thế hệ sau đã xác định lại kỷ nguyên dựa trên một sự kiện lịch sử mà hắn từng biết?

Ví dụ, sự kiện “Chiến tranh thế giới lần thứ hai” được con người thời nay biết tới với tên gọi “Chiến tranh thăng hoa”....

— Ha ha…. Làm sao có thể….

Hướng Sơn bật cười trước ý nghĩ của chính mình.

Cảm giác bị dính lỗi ở con mắt cơ khí lại xuất hiện.

Thật ra, xét trên những gì hắn nhìn thấy từ bãi rác mà thị trấn này sống dựa vào, “Chiến tranh thăng hoa” chắc chắn phải là một sự kiện xảy ra trong thời đại thông tin.

Xem ra, thời gian hắn ngủ say lâu hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Nhưng tại sao hắn lại sống lại?

Sự tái sinh của hắn dường như chẳng có chút ý nghĩa nào. Chính cái tên của hắn đã bị vùi lấp dưới lớp tro tàn của thời gian, và có vẻ kẻ thù của hắn cũng đã chịu chung số phận. Chẳng còn ai nhớ đến hai người nữa. Trong tình huống đó, hắn vẫn vì nhớ đến tên của kẻ thù, để rồi tỉnh dậy từ trong một bãi rác.

Vì cái gì chứ?

— Không, không đúng.

“Mình và tên Yog kia đều dùng cùng một loại…. Cùng một loại gì…. Chết tiệt, chẳng nhớ nữa. Các bộ phận sinh vật của chúng ta đều áp dụng cùng một loại công nghệ. Nếu mình đã còn sống, hắn càng không có lí do gì để chết cả.”

“Hơn nữa cái thế giới méo mó này…. Trái đất trở thành như bây giờ chắc chắn có liên quan đến cái ‘sự kiện thay đổi lịch sử tiến hóa’ trong trí nhớ!”

Hướng Sơn vô thức siết chặt nắm đấm.

“Ngay cả khi chỉ còn lại một cái đầu…. Mình cũng phải biết rốt cuộc bản thân là ai, chuyện gì đã xảy ra trong khi mình ngủ say. Mình phải…. mình phải….”

“Hướng Sơn….” Yuki lay nhẹ tay Hướng Sơn.

“Hả? Cái gì? Xin lỗi, tôi lơ đãng quá.”

“Xin lỗi nhé….” Yuki cúi đầu: “Là do tớ ngu ngốc quá. Nếu tớ biết quá khứ của cậu thì chắc cậu sẽ không buồn như này đâu phải không?”

“Không, là lỗi của tôi mới đúng.” Hướng Sơn lắc đầu, cười nói: “Ai bảo tôi không đủ nổi tiếng chứ.”

“Vừa rồi cậu mới nghĩ về gia đình và bạn bè trước kia hả?”

“Không……” Hướng Sơn lắc đầu. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tiếp theo đây tôi sẽ kể cho cậu một bí mật, một bí mật cực kì lớn. Nếu cậu cảm thấy quá đáng sợ thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”

Yuki lại trở nên căng thẳng: “Là chuyện gì vậy?”

“Ngoại trừ tên, tôi cũng vừa mới nhớ ra thân phận của mình.” Hướng Sơn đưa mắt nhìn về phía xác con chó đang nằm trên bàn: “Rất tiếc, nhóc à, tôi không phải là vận động viên như cậu mong đợi. Tôi là một hiệp khách – một hiệp khách rất lợi hại.”

“Thì ra cậu là…. Cái gì?” Sắc mặt Yuki cứng đờ lại: “Hiệp khách?!”

Cậu nhìn chằm chằm vào Hướng Sơn: “Hiệp khách?”

Hướng Sơn gật đầu, nghiêm túc nói: “Còn là một hiệp khách rất lợi hại.”

…………………

Khi bầu không khí lễ hội dần tan đi – nói cách khác, khi tiếng ồn ào của những cuộc ẩu đả trên đường phố dần lắng xuống, thì cũng là lúc tiếng chuông cửa nhà cháu trai trấn trưởng, Dresden Schulz tiên sinh, vang lên.

Schulz tiên sinh là một người đã cải tạo cơ thể ở mức độ khá cao. Toàn bộ khuôn mặt của anh ta được thay thế bởi kim loại, với đôi mắt dẹt và biểu cảm nghiêm nghị trừu tượng được cố định trên mặt – nghe nói đấy là ngoại hình của một vị siêu anh hùng cơ khí thời cổ đại.

Khi Hướng Sơn thấy một người đàn ông mang khuôn mặt giống Iron Man ra mở cửa, hắn trở nên vô cùng sững sờ.

Cũng may là Yuki không biết gì về “Iron Man”. Cậu nhảy dựng lên và hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, Hướng…. Ý cháu là ‘Sơn’ cần một số linh kiện. Cậu ấy nghe nói chỗ bác sĩ có nên tới đây. Cậu ấy đang định tự làm một….”

“Dừng lại đi nhóc, cậu đang hào hứng quá rồi đấy.” Hướng Sơn ấn tay lên vai Yuki: “Bác sĩ Schulz phải không? Tôi có ý định tự mình chế tạo một cơ thể mới tiện lợi hơn, nhưng lại thiếu rất nhiều linh kiện. Tôi nghe nói chỗ của ngài có đầy đủ linh kiện nhất trong trấn này.”

Bác sĩ Schulz gật đầu nhẹ: “Tôi hiểu rồi. Mời vào.”

Anh ta mở cửa để Hướng Sơn và Yuki vào nhà. Yuki lập tức lao thẳng vào, đi được vài bước thì ngoái lại nhìn bác sĩ, ánh mắt như vừa muốn khoe vừa không dám.

Bác sĩ Schulz gãi đầu: “Đây là lần đầu tôi thấy đứa trẻ đó hào hứng như vậy….”

“Có lẽ là do nó phấn khích quá thôi.” Hướng Sơn giải thích: “Tôi mới nhớ lại được một số… chuyện đã qua, khi nãy tôi có nói với thằng bé, nếu sau này nó giúp tôi được một vài việc thì tôi sẽ truyền thụ cho nó một phần tay nghề của mình, coi như trả ơn cứu mạng.”

Bác sĩ Schulz tỏ ra cảnh giác: “Là sửa chữa?”

Anh ta biết chàng trai có chút hiểu biết về sửa chữa.

Cái trấn này chỉ cần một bác sĩ mà thôi. Gia đình Schulz hiện có ba đứa con, và còn dự định sinh thêm một đứa nữa. Nếu đứa con tiếp theo không bị đưa vào kho gen, bác sĩ Schulz còn muốn đào tạo cả bốn đứa thành những bác sĩ hàng đầu. Mà mỗi một thị trấn chỉ cần có một bác sĩ. Mấy đứa con của anh ta còn chẳng đủ chỗ, sao có thể để người khác nhúng tay vào?

“Có thể là một số kỹ năng sửa chữa đơn giản, cũng có thể là một số kỹ năng khác.” Hướng Sơn vỗ vai bác sĩ: “Đương nhiên, chút tay nghề ấy của tôi sao mà sánh bằng với ngài được!”