Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tia lửa điện loé lên.
Chiếc dùi cui điện này quả không hổ danh là vật phẩm quân dụng. Tia điện nó phóng ra thậm chí có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.
Với sức mạnh khủng khiếp của nó, người bình thường sử dụng chiếc dùi cui này rất dễ tự giật mình, bởi dòng điện vẫn còn rất mạnh ngay cả khi đã lan tỏa qua không khí và mặt đất.
Tuy nhiên, cũng chỉ có dòng điện với cường độ như vậy mới có thể tạo thành sát thương hữu hiệu lên cơ thể của Will.
Móng vuốt của Will gần như đã chạm tới "thân thể" Hướng Sơn, nhưng sóng xung kích từ vụ nổ đẩy cả hai ra xa. Dù vậy, trong tích tắc ngắn ngủi, dòng điện vẫn nhanh chóng xuyên qua toàn bộ các dây thần kinh của Sơn.
Đau quá.
Tất cả tế bào thần kinh của hắn như đang run lên từng đợt dưới tác động của điện giật.
Hướng Sơn ngã gục xuống đất.
— Đây là…
Cảm giác cạn kiệt năng lượng, cảm giác đứng giữa ranh giới sinh tử, cộng hưởng với nỗi đau đớn không kể xiết càng đánh thức thêm nhiều ký ức ẩn sâu trong hắn.
Hắn nhớ lại khung cảnh quyền cước đối chiến, nhớ lại những tổn thương đau đớn.
Hắn nhớ lại… nhớ lại…
— “Hướng sơn nan việt” … Cái danh xưng này… Ta…
— Ta đã từng…
Dường như hắn lại nhớ ra thêm chút gì đó.
Những dòng cảm xúc mãnh liệt ập đến, lấn át suy nghĩ của Hướng Sơn. Tâm trí hắn hỗn loạn đến mức không điều khiển nổi cơ thể. Chàng trai cứ vậy mà gục xuống trên mặt đất, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nhưng vũ khí đã rời khỏi tay hắn.
Trong lúc đó, con chó mang tên Will cũng đang nằm bất động. Chiếc dùi cui điện cắm sâu vào một bên cửa tản nhiệt bên thân trái. Sơn đã cắm vào vừa đủ sâu. Khi hắn ngã xuống từ không trung, chiếc dùi cui điện không hề rời khỏi cơ thể con chó. Dòng điện không ngừng được phóng ra. Hệ thần kinh của Will bị điện giật làm tê liệt hoàn toàn, tín hiệu truyền từ não đến cơ thể bị ngắt quãng.
Apennine liếc nhìn đồng hồ.
Chỉ mới trôi qua 1 phút 5 giây. Theo lý thuyết, Will Grand Doug vẫn còn 3 phút 55 giây để đánh bại tên nhà quê kia.
Nhưng y cảm thấy không cần thiết phải đợi nữa. Thứ phế vật này trông chẳng có vẻ gì là có thể thoát khỏi trạng thái đó.
[Đã nhìn ra võ đạo của hắn chưa?]
Thư ký trả lời: [Ngay cả trong thời khắc sinh tử, hắn cũng không để lộ bất cứ dấu hiệu gì của việc sở hữu võ công. Khả năng cao không phải ngụy trang, có lẽ chỉ là thiên phú ngoại công tương đối tốt mà thôi.]
Apennine cảm thấy dopamine đang dần hình thành trong não. Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp. Thông thường, phải có sự trợ giúp của các chương trình phụ trợ thì y mới có thể kích thích não bộ sản sinh ra dopamine. Kết quả này khiến Apennine có chút ngạc nhiên.
Không cần đếm nữa.
Apennine bước vào vòng tròn, tiến về phía gã quê mùa "Sơn".
“Này, tên thường dân...” Apennine lên tiếng. Nhưng dáng vẻ của Hướng Sơn lúc này trông vô cùng kỳ lạ. Toàn thân hắn run rẩy, còn chiếc máy phát âm thì phát ra tiếng tạp âm vô nghĩa.
Đôi mắt của Hướng Sơn liên tục mở ra khép lại. Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở hai con mắt ấy. Đây không phải là lỗi. Hắn vốn đã quen với việc “khóc” để thể hiện nỗi bi thương trong lòng. Nhưng giờ đây, hắn lại chẳng thể nào khóc được nữa – hắn không còn tuyến lệ, mà chiếc máy phát âm cũng không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp để tạo ra giọng nói phù hợp.
Không có nước mắt, đôi mắt hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Không dừng ở đó, toàn thân hắn đều có cảm giác đau đớn khó tả. Nó chỉ là nỗi đau ảo. Cơ thể này không hề có hệ thần kinh cảm giác hay bất kỳ loại cảm biến nào tương tự. Cái thân xác từng lớn lên và trưởng thành cùng với hắn đã sớm không còn nữa rồi.
— Tại sao mình vẫn còn sống…
— Không đúng, liệu mình có thật sự đang sống hay không?
Hướng Sơn không thể xử lí những cảm xúc ấy. Hắn theo bản năng, đưa tay phải lên, gõ từng nhịp lên ngực.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Dường như chỉ có bằng cách này, hắn mới có thể cảm nhận được “nhịp đập của trái tim”.
Dường như chỉ có bằng cách này, hắn mới cảm thấy bản thân vẫn đang sống!
Dù biết rõ đây là thói quen xấu của một con người thời đại trước, nhưng…
Hắn chẳng thể kiềm chế được.
Vì sao hắn lại sống lại?
Vì sao hắn lại tỉnh lại trong cái thế giới méo mó đến nhường này? Tại vì sao mà đến ngay cả tên của chính mình cũng quên mất, phải khoác lên người cái tên của kẻ thù để sống trong cái thế giới như địa ngục này?
Tại vì…
“Ta thua rồi…”
Giây phút ấy, không thể khóc, Hướng Sơn như muốn nghiền nát chính đôi mắt của mình.
Hướng Sơn gào lên về phía người đang đứng trước mặt: “Ta thua rồi… Ta thua rồi! Ta thua rồi! Ta đã thua rồi!”
Hắn đã thua.
Hình như là chuyện của rất nhiều năm trước nhỉ? Rốt cuộc hắn đã ngủ say bao nhiêu năm?
Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, hắn đã thua một trận quyết đấu – có lẽ đó là trận “võ giả quyết đấu” quan trọng nhất lịch sử nhân loại.
Tuy chưa thể nhớ lại hết mọi thứ, nhưng những điều kỳ quặc đang diễn ra trên thế giới này chắc chắn có liên quan đến trận chiến ấy.
— Ta đã ngủ say bao nhiêu năm rồi? Thế giới đã thay đổi như thế nào trong khoảng thời gian đó?
— Cái địa ngục người không ra người này…. liệu có quan hệ gì với ta hay không?
Nỗi lo sợ, nghi ngờ, sợ hãi, phẫn nộ, hoang mang nhấn chìm từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Hắn chẳng còn biết phải làm gì ngoài ra sức gào thét: “Ta đã thua rồi!”
“Ngươi….” Apennine không thể hiểu nổi ý nghĩa trong những hành động của Hướng Sơn. Y không biết Hướng Sơn đang nhắc đến một trận chiến đã diễn ra từ không biết bao nhiêu năm trước, mà tưởng rằng tên nhà quê này bị doạ sợ đến mức choáng váng đầu óc, vội vàng nhận thua.
— Cái dáng vẻ này…. Người như hắn thật sự từng là một võ giả ư?
Apennine lắc đầu, nuốt xuống những lời mời mọc gã vừa định thốt ra.
Bất luận là làm thuộc hạ hay "thuỳ thái dương", tên rác rưởi này đều không đạt tiêu chuẩn.
Sự hứng thú trong hắn cũng nguội đi phần nào.
Vị thiếu gia quay người, đi tới chỗ Will Grand Doug, rút cây dùi cui điện ra. Will đã bị sốc điện đến ngất lịm. Con chip trong não đang cố gắng khởi động lại, cơ thể của nó cũng đang nỗ lực đánh thức não sinh vật.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Apennine bất ngờ đâm mạnh chiếc dùi cui điện.
Chiếc dùi cui điện xuyên qua lồng ngực con chó. Dung dịch màu xám bạc văng ra khắp nơi.
Đó là nơi chứa não sinh vật của Will.
“Con chó vô dụng mất mặt.” Apennine vung vẩy chiếc dùi cui điện, rồi ném cho người thư ký: “Lấy 18 đứa trẻ làm thuế gen.”
“18 đứa….” Trấn trưởng định phản đối, nhưng Apennine trừng mắt: “Còn dám cãi, đến 18 đứa này cũng đừng mong ta thu nữa!”
Những người lính lặng lẽ bước tới, kiểm tra cân nặng và các dấu hiệu thể chất khác của đám trẻ. Một đứa bé bị loại do bị sốc khi nghe phải tiếng ồn ban đầu. Họ chọn ra 18 đứa trẻ khỏe mạnh nhất rồi trở lại vào trong tàu phi hành.
Bụi đất lần nữa tung bay mịt mù.
Trấn trưởng lại có thêm một nỗi lo mới. Thuế gen vẫn chưa nộp đủ, cũng không biết đại lão gia suy nghĩ cái gì. Nhưng có thể khẳng định một điều, cái trấn này sắp gặp rắc rối rồi.
Tuy vậy, chỉ một lát sau, một thứ khác nhanh chóng thu hút sự chú ý của trấn trưởng.
Đó là xác con chó.
Apennine không mang theo xác của Will Grand Doug.
Đấy là cơ thể chuyên dụng dành cho võ giả đó nha!
Trấn trưởng không kìm được, nuốt nước miếng ừng ực.
Lúc này, sau khi con chip như vừa bùng cháy trong đầu đã nguội đi, Hướng Sơn mò mẫm tìm cục pin trên mặt đất, gắn lại với cơ thể rồi đứng lên. Hắn nâng xác con chó lên vai, quay lưng với đám người và bước vào trong trấn một cách lặng lẽ. Một bên chân của hắn hiện tại đã không còn chạy nổi. Từ nãy đến giờ, hắn đã phải dựa vào duy nhất khả năng phán đoán để chiến đấu với Will Grand Doug.
Nếu hắn có một cơ thể phù hợp với sức mạnh của mình... Không, thậm chí chỉ cần một cơ thể võ giả, dù là loại tồi tệ nhất thôi, hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt con thú cưng đó!
Bỗng có tiếng nói vang lên: “Ê! Chẳng phải tên đó đã thua rồi sao? Sao hắn còn muốn độc chiếm chiến lợi phẩm?
Trong mắt đại đa số, Hướng Sơn chẳng qua là dựa vào vận may để mà uốn éo cơ thể né đòn, cuối cùng bị doạ đến ngã lăn ra đất. Tốc độ của hắn không hơn con chó, sức mạnh cũng càng không. Trên thực tế, ngoại trừ bản thân người chiến đấu là Will, chỉ có những võ giả cực kì thông hiểu ngoại công mới có thể nhận ra “sự dự đoán” của Hướng Sơn.
Trong suy nghĩ của đám cư dân trấn, Hướng Sơn đã hoàn toàn thua cuộc.
Đám đông dần trở nên xôn xao. Một cơ thể võ giả chuyên dụng có giá trị bao nhiêu? Không ai biết con số chính xác, nhưng ai cũng có thể đoán được nó chắc chắn đủ để khiến người ta phát cuồng.
Dù thế, trấn trưởng đột nhiên hét lớn: “Lũ ngu các người im miệng hết ngay cho ta! Cái lũ đần độn ngu xuẩn này!”
……………………………………………
Trấn trạm thu hồi nhanh chóng thoát ra khỏi trận phong ba thu thuế và tiến hành tổ chức lễ hội.
Ừm... nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng thực ra thị trấn này luôn coi ngày thu thuế như một ngày lễ. Một vị quan thuế vụ chịu trách nhiệm quản lý một khu vực rộng lớn, bao gồm nhiều trấn khác nhau, và lộ trình thu thuế như nào là hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của vị đó. Vì thế, vào ngày này, mọi người dân đều không được làm việc, chỉ đứng chờ đón quan thuế vụ.
Dịp mà cả trấn không cần làm việc như vậy, mỗi năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hàng ngày, mọi người đều phải làm việc vất vả.
Do đó, năm nào cũng thế, chỉ cần quan thuế vụ rời đi là tất cả mọi người cùng tụ tập ăn mừng.
Họ chúc mừng nhau vì lại sống qua được thêm một năm, sau đó tập trung ăn uống, trò chuyện và thư giãn.
Những món đồ trang trí dùng khi tiếp đón quan thuế vụ sẽ được gỡ xuống vào ngày hôm sau và cất lại vào kho của trấn.
Tuy quá trình thu thuế năm nay không mấy suôn sẻ, kết quả cũng không thể coi là viên mãn… nhưng ít ra đại lão gia cũng đã thu thuế!
Chưa kể, quá trình này cũng đầy kịch tính và thú vị, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Ít nhất, nó ly kỳ hơn nhiều so với những gì xảy ra trong cuộc sống thường ngày của họ.
Còn chuyện “thu ít hơn định mức một đứa trẻ” …. Đó là việc của trấn trưởng. Bọn họ có lo lắng thêm nữa cũng đâu giải quyết được gì.
Chẳng thà dành thời gian ấy tiêm cho mình một chút rượu với thuốc phiện còn hơn!
Rất nhanh, bắt đầu có người tự mãn, nói cái gì mà chàng trai “Yog” kia quả nhiên không phải loại tầm thường, lại còn mắt mình sáng như đuốc, liếc một cái đã thấy ngay sự lợi hại của cậu ta.
Dĩ nhiên, vẫn có một số người tỏ ra ghen tị vì "Yog" đã chiếm trọn cơ thể võ giả. Trong mắt họ, “Yog” chắc chắn sắp phát tài rồi.
Lợi dụng điều đó, một vài người khác cố tình nói với giọng điệu chua chát, cho rằng “Yog” chẳng qua là nhờ những người công nhân lên trước tiêu hao phần lớn sức lực của con chó nên mới có thể đắc thủ. Cơ thể của con chó kia đáng lẽ nên là của chung, phải bán nó đi rồi chia đều tiền cho mọi người mới đúng.
Ấy thế nhưng, nhóm người đầu tiên lại phản bác, bảo rằng các ngươi đang đánh rắm cái gì đấy, khôn hồn thì đừng có mà bốc phét, bịa đặt như vậy.
Lời qua tiếng lại không ngớt, chẳng bao lâu sau, hai bên liền xông vào đánh nhau – Cái này chỉ là chuyện thường ngày.
Miễn là họ không đánh nhau đến mức không làm việc nổi, trấn trưởng cũng chẳng bận tâm – dù sao bác sĩ duy nhất trong trấn cũng là cháu ông, nên có thêm chút thu nhập từ mấy việc như này cũng tốt.
Yuki vô cùng ghét chuyện ẩu đả hỗn loạn. Cậu lách khỏi đám đông, trở về nhà.
Cậu gõ nhẹ cửa: “Yog, cậu có trong này không…”
Cánh cửa mở ra, để lộ một khuôn mặt bạc trắng toát: “Nhóc con, sau này cậu đừng gọi tôi như vậy nữa. Tôi đã nói rồi, đó không phải tên tôi. Với cả, đây là nhà của cậu mà, cậu vào ra thế nào cũng được, đâu cần xin phép."