Chân Quân Giá Lâm

Chương 12. Lòng Hận Này

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chu Diễn bị mang ra khỏi nơi kỳ quái kia.

Coi như là mắt bị bịt kín, nhưng lúc rời khỏi nơi đó, vẫn có một loại cảm giác đặc thù, giống như là từ đáy nước trồi lên mặt nước, lập tức có thể hô hấp không khí mới mẻ khiến toàn bộ thân thể đều nhẹ nhõm hẳn lên.

Sau khi che chở hắn lao ra khỏi yêu thị, bàn tay nam nhân dời đi, Chu Diễn nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Ban đêm, trời cũng đã tối, nhưng trong thôn trang kia, ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt, trong bóng đêm hiện đầy sao, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, bốn phía một mảnh trắng xóa.

Chu Diễn quay đầu lại nhìn nam nhân kia, nhìn thấy cánh tay phải của hắn trống rỗng, áo giáp trên tay cũng rơi xuống, mắt trái lại có thêm một vết sẹo, mắt nhắm chặt chảy ra máu tươi, khuôn mặt vẫn kiên nghị như cũ.

Là vì cứu mình mới trả giá như vậy.

Trong lòng Chu Diễn có cảm giác áy náy nồng đậm.

- Đừng nói nữa, chúng ta còn chưa rời khỏi phạm vi yêu thị.

Nam nhân nhắc nhở Chu Diễn, bên ngoài có một con chiến mã màu đen cao lớn, nam nhân kia dẫn theo Chu Diễn xoay người lên ngựa, đeo hoành đao ở một bên ngựa, vỗ vỗ một bên con ngựa, thấp giọng nói:

- Vất vả cho ngươi, lão huynh đệ.

- Đi!

Con ngựa hí một tiếng, sải bước chạy vội ngay dưới ánh trăng, Chu Diễn trải qua một ngày quá mức mỏi mệt, hơn nữa trong nháy mắt thả lỏng an tâm, bất tri bất giác mơ màng ngủ mất.

Hắn lại mơ thấy mình về nhà, thấy được cha mẹ, thấy được những bạn bè kia rồi nói chuyện phiếm, sau đó mở một trò chơi đánh đánh, khi khát đến mức miệng khô lưỡi khô liền đi mở tủ lạnh lấy ra một chai Coca, sau khi mở ra liền dùng sức làm một ngụm lớn.

Cảm giác bọt khí lạnh buốt xông vào cổ họng khô khốc.

Cái loại cảm giác sảng khoái thoải mái này thoáng cái truyền lại toàn bộ thân thể.

Chu Diễn uống từng ngụm nước khoái hoạt, đều nói giá cả của Cocacola ướp lạnh tám phần đều ở miếng đầu tiên, quả nhiên, sau đó Coca Cola càng ngày càng nhạt nhẽo, giống như là nước vậy, nhưng thật sự là quá khát, hắn vẫn là nuốt xuống ngụm lớn.

Càng ngày càng giống như nước.

- Tiểu Diễn, tới ăn cơm đi, món thịt quay mà ngươi thích nhất đó.

- Tay nghề của cha ngươi.

Mẹ đang gọi hắn,hắn đang định trả lời lại phát hiện giọng nói của cha mẹ càng ngày càng xa, quay đầu nhìn lại, cha mẹ, còn có phòng khách nhỏ quen thuộc kia, còn có ánh đèn màu vàng ấm áp liền biến thành một đốm sáng, càng ngày càng xa.

Chu Diễn đang sốt ruột, bỗng nhiên bị sặc, ho khan kịch liệt.

"Khụ khụ khụ!"

Chu Diễn bị sặc tỉnh, miễn cưỡng mở to mắt. Hắn ta đang ngồi dựa vào một thân cây, nhìn thấy nam nhân nửa ngồi xổm phía trước, trong tay cầm một túi nước đang đút cho mình. Sơn văn giáp dưới ánh trăng hiện lên một vòng gợn sóng ôn hòa nhàn nhạt.

Sau đó những gì trải qua trong ngày hôm nay đều hiện lên trong đầu Chu Diễn.

Nam nhân khẽ dời túi nước đi, nói:

- Tỉnh rồi.

Chu Diễn nói:

- Ừm, nơi này là...

Nam nhân đứng dậy trở lại bên cạnh ngồi xuống, nói:

- Chạy ra khỏi phạm vi yêu thị, xem như an toàn, ngươi là ai, vì sao phải ở loại địa phương nguy hiểm này.

Chu Diễn giấu lai lịch chân chính của mình, chỉ nói là lăn từ trên núi xuống, rất nhiều thứ đều quên mất, bị một người tên là Vương Xuân nhặt đi bán, sau đó miễn cưỡng giữ vững tinh thần, nói:

- Còn chưa tạ ơn ân cứu mạng, không biết tôn tính đại danh của ân nhân

Người đàn ông nói:

- Thẩm Thương Minh.

Dừng một chút, nói:

- Không tính là cứu ngươi.

Chu Diễn nói:

- Cái gì?

Thẩm Thương Thương thản nhiên nói:

- Không có gì.

- Ngươi còn nhớ nhà của ngươi ở đâu không?

Chu Diễn nói:

- Không nhớ rõ.

- Phụ mẫu nhà ngươi đâu?

Chu Diễn nghĩ đến giấc mộng kia, rõ ràng chỉ là mộng, lại cảm thấy trái tim co rút đau đớn, có loại cảm giác buồn bã cách xa nhau một tầng lại chân thật, thần sắc trên mặt không tự giác mờ mịt lại đau thương, nói:

- ... Ta, ta không biết.

- Ta có thể không nhìn thấy bọn họ nữa...

Thẩm Thương Minh dừng một chút, nói:

- Vậy à.

Hắn và Thanh Minh phường chủ làm giao dịch, bị chặt đứt một tay, bị mất đi một mắt, mất đi ký ức cung thuật, nhưng mà cũng chưa tạo thành trạng thái mất máu rõ ràng, chỉ là mỏi mệt, hắn không biết an ủi người ta, trầm mặc một hồi lâu, cũng chỉ là nói:

- Hôm nay đã muộn, khó được thoát khốn, ngươi ngủ trước một chút.

- Ngày mai ta sẽ giúp ngươi tìm một chỗ đặt chân.

Chu Diễn vốn muốn nói mình còn không mệt, muốn hỏi thăm một chút về thế giới này cùng thời đại của nó, nhưng mà thân thể hiển nhiên có ý kiến khác biệt, mới nói mấy câu liền lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thẩm Thương Minh ngồi dưới gốc cây bên cạnh, con ngựa lớn màu đen kia đang ngồi bên cạnh gặm cỏ.

Phía trước có một đống lửa.

Đã đến tháng chín, nhiệt độ buổi tối đã rất lạnh, hắn nhìn Chu Diễn mệt mỏi thiếp đi, nhìn thấy Chu Diễn bởi vì lạnh, bản năng cuộn mình lại, Thẩm Thương Minh trầm mặc tháo áo choàng trên giáp trụ của mình xuống đắp lên cho Chu Diễn rồi đi trở về, nhưng bỗng dừng một chút rồi lại xoay người.

Hắn cúi người xuống dùng cánh tay còn lại cài áo choàng cho Chu Diễn cực kỳ chặt chẽ.

Nhìn khuôn mặt thiếu niên lang ngủ, bỗng nhiên tự giễu:

- Thẩm Thương Minh ơi Thẩm Thương Minh.

- Biên quân Đại Đường, tự cho là có thể cứu vớt Đại Đường, ngược lại trở thành phản đảng, vốn là định tìm đại yêu ném cái mạng này ra, vì bao nhiêu bách tính mà giết mấy yêu quái, coi như là chuộc tội, thế nhưng...

Sống sót từ chiến trường tàn khốc kia, nhưng lại mất đi niềm tin bản chất hơn. Thẩm Thương Minh vốn đã có tử chí, nhưng hôm nay cứu được thiếu niên lang này, tử chí của hắn ngược lại bị suy yếu chút ít.

Luôn cảm thấy, giống như là chuộc tội vậy.

Cứu được một người dân, giống như tội nghiệt trên lưng mình nhẹ đi một chút.

Nếu trong quá trình này phải trả giá đắt, lại có một loại cảm giác tảng đá đè nặng trong lòng bị nhẹ lại, một khuynh hướng chuộc tội tự hủy diệt.

Nhưng hắn, thấy rõ ràng, thấy rõ đối với nội tâm ti tiện của mình.

Cho nên càng thêm chán ghét.

Nhưng mà hắn chỉ dựa vào hành vi cứu người này để lừa gạt mình, muốn sống tạm mà thôi!

Thẩm Thương Minh nhìn bàn tay của mình, bàn tay từng bắn nhau với kỵ binh Thổ Phiên ở Tinh Tú Xuyên, nhìn dây cương và binh khí này, hai má hắn co rúm, phẫn hận, chán ghét, thống khổ.

Sau đó nện mạnh vào mặt đất bên cạnh.

- Đồ hèn nhát!

Hắn nói.

...

Lần thứ hai Chu Diễn ngủ, giống như là ngủ một giấc ngủ bù nên hắn ngủ rất sâu rất nặng, nhưng lần này hắn khôi phục thể lực rất nhanh, thời điểm chậm rãi mở mắt, chân trời đã hơi tối.

Đống lửa đã sắp tắt chỉ còn lại có một mảnh màu đỏ sậm, nhưng lại là chói mắt dưới ánh chiều tà.

Hắn ngồi thẳng lưng lên, áo choàng mang theo mùi máu tanh rơi xuống.

- Đây là...

Chu Diễn trừng mắt nhìn, thấy Thẩm Thương Minh đang ngồi nghỉ ngơi ở bên kia, Thẩm Thương Minh cực kỳ mệt mỏi, trong lòng bị tra tấn và áp lực rất lớn cũng ngủ thiếp đi, chỉ có con chiến mã màu đen kia còn tỉnh táo.

Tay trái Thẩm Thương Minh nắm hoành đao, ngón tay cái chạm vào chuôi đao.

Không biết vì sao, Chu Diễn cảm thấy nếu có ai có địch ý với Thẩm Thương Minh thì hoành đao trong tay người đàn ông nhìn như đang ngủ này sẽ ra khỏi vỏ trong nháy mắt.

Nói là ngủ thiếp đi, chẳng bằng nói là một con mãnh hổ mệt mỏi, bị thương.

Chu Diễn nhớ lại những gì đã trải qua ngày hôm qua, tất cả đều là thật.

- Thật sự không trở về được sao...

Đầu của hắn tựa vào trên cành cây, có loại cảm giác buồn bã vô lực, cả người giống như cũng không còn sức lực, cái gì cũng không muốn làm, trạng thái như vậy lại không có kéo dài, Chu Diễn một lần nữa tự mình tỉnh lại.

Dù sao đến cũng đến rồi, không thể cứ chờ chết như vậy được.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm giết chết Đồ Tể kia vào nửa đêm hôm qua, lực lượng cùng thần hồn của Triệu đồ tể tựa hồ bị hấp thu, bị khắc ấn ở trên một quyển ngọc sách kia, Chu Diễn rất hiếu kỳ đối với đồ vật không hiểu thấu xuất hiện ở trong đầu mình này.

Có lẽ, nói không chừng khả năng về nhà nằm ngay trên ngọc sách này.

Tinh thần ngưng tụ trên ngọc sách, quyển ngọc sách này không còn không có phản ứng như lúc ban đầu, mà là tự nhiên mở ra, trang sách lật qua lật lại rất nhanh, dần dần chậm lại, cuối cùng rơi xuống một trang phía sau.

Trang sách hạ xuống, phía trên có văn tự màu vàng kim.

Ghi chép chính là tin tức của Ngạ Quỷ.

Mà phía trên những văn tự này là một bức tranh nhân vật phác họa như thủy mặc, thần thái linh động, rất sống động, chính là Triệu đồ tể bề ngoài thô lỗ dữ tợn kia, mỗi cánh tay đều nắm một thanh dao cắt thịt, hai đầu lưỡi dao cắt thịt nối liền với nhau bằng xiềng xích.

Một đôi chân trần, chân trái giẫm mặt đất, chân phải nhấc lên.

Giơ tay nhấc chân giống như đang nhảy múa, cũng giống như đang tế tự, bên hông có một cái bàn tính tinh xảo, phía dưới bàn tính kia buộc lên dây đỏ, làm cho bức tranh thủy mặc này trở nên xơ xác tiêu điều, dữ tợn, kỳ quỷ.

- Triệu đồ tể...

Chu Diễn tò mò "Nhìn" bức họa này.

Bỗng nhiên, trên bức tranh xuất hiện văn tự mới, một cỗ cảm giác huyền diệu hiện lên trong đáy lòng Chu Diễn, tin tức truyền đến khiến ánh mắt Chu Diễn hơi trừng lớn.

- Đây là...

- Thần thông?!!

Dịch và Biên: Khangaca

Chương trước