Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nam nhân bảo vệ Chu Diễn giơ ngang đao, nói:

- Con người, cũng không phải là "hàng hóa" của ngươi, Thanh Minh phường chủ.

Thanh Minh phường chủ thu lại thần sắc cười nói:

- Hóa ra còn biết rõ danh hiệu của thiếp thân.

- Ồ? Một thân trang phục này...

Thanh Minh phường chủ nhìn nam nhân kia, lười biếng nói:

- Đã biết tên ta, vậy cũng biết, quy củ của ta nơi này, quyết đấu sinh tử cũng không có ý gì, ngươi muốn mang hắn đi cũng dễ nói, chỉ cần đưa ra giá tiền là được.

Nam nhân đặt ngang đao về phía trước, theo bản năng lạnh lùng nói:

- Ta còn chưa có thói quen làm giao dịch với yêu nghiệt.

Thanh Minh phường chủ cười tủm tỉm nói:

- Ta nhìn ra được, tính tình ngươi hào dũng, hơn nữa không sợ chết, nhưng ngươi có giác ngộ này, hài tử phía sau ngươi thì thế nào?

- Ngươi biết rõ nơi này là đạo tràng của thiếp thân, còn lấy thân thể trọng thương này xông vào.

- Không muốn sống như vậy, chính là vì cứu dân chúng.

Nam nhân quay đầu nhìn Chu Diễn, thấy hắn giờ phút này đã sức cùng lực kiệt, Chu Diễn cũng nhìn thấy mặt hắn, nhìn thấy trên mặt hắn đều là vẻ mỏi mệt sau khi trải qua chiến đấu, tựa như đã rất lâu không có nghỉ ngơi, nhưng mà càng nhiều hơn chính là loại mỏi mệt trên tinh thần kia.

Khuôn mặt nam nhân mang đường nét lạnh lẽo cứng rắn, cuối cùng nói:

- ... Ngươi muốn cái gì?

Thanh Minh phường chủ không nhanh không chậm, nói:

- Một cánh tay, một con mắt của ngươi, một thân cung thuật. Ngươi biết tên của ta, phải biết tu vi của ta, nơi đây chú ý giao dịch công bằng.

Chu Diễn nhìn thấy nam nhân kia nhìn chăm chú vào Thanh Minh phường chủ, sau đó nói:

- Được.

Hắn cắm đao của mình xuống đất, sau đó xoay người, áo choàng phiên quyển, hắn vươn một tay khác che khuất mắt Chu Diễn, ôn nhu nói:

- Nó là đại yêu quái tu hành có thành tựu, trong phường thị của nó đều tuân theo nguyên tắc giao dịch

- Không phải sợ.

Chu Diễn cảm giác được thân thể nam nhân kêu rên một tiếng, sau đó có máu ấm áp rơi vào trên mặt mình, chậm rãi chảy xuôi xuống, mùi rỉ sắt rót vào trong mũi, đồng tử Chu Diễn co rút lại, sau đó là giọng của nam nhân kia, nói:

- Có thể đi.

Thanh Minh phường chủ khẽ cười nói:

- ... Được, đi thôi.

Chu Diễn ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hắn ta muốn mở to mắt, lại bị nam nhân kia nhẹ nhàng che lại, thấp giọng nói:

- Đừng nhìn, đi.

Khí lực của hắn vẫn rất lớn, đừng bảo là Chu Diễn hiện tại đã sớm sức cùng lực kiệt, cho dù còn rất tốt cũng không cách nào chống lại lực lượng của hắn, bị mang theo đi ra bên ngoài.

Một lớn một nhỏ, hai nam nhân cứ như vậy đi ra ngoài.

Đám yêu quái không ngăn cản, tùy ý bọn hắn rời đi.

Có một thanh niên thản nhiên đi ra từ trong bầy yêu, nói:

- Phủ chủ vậy mà không giết bọn họ?

Thân thể nữ tử xinh đẹp kia phiêu diêu động đậy, sau đó toàn bộ thân thể đều phát ra huỳnh quang ầm ầm, đại địa đều đang lắc lư, sau đó toàn bộ mặt đất đều rạn nứt, một con cự thú chậm rãi đứng dậy.

Cho dù là như vậy, tuyệt đại bộ phận thân thể đều ở phía dưới, lộ ra không đến một phần mười mặt đất.

Thôn trang kia nằm ở trên lân giáp cổ cự thú.

Mà ở phía sau thôn trang, loáng thoáng còn có kiến trúc liên miên không dứt, chỉ là bị một tầng mây đen che phủ, cự thú này nhìn qua uy nghi, sau lưng mỹ nhân kia có một cái ống thịt nối trên người cự thú.

Một cái nhăn mày một nụ cười mỹ nhân này cũng cực đẹp, lại chỉ là một bộ phận của cự thú này.

Người thanh niên cũng đang nhìn con cự thú này. Đây mới là đại yêu 【 Thanh Minh phường chủ 】.

Nhưng phường chủ vẫn dùng thân phận mỹ nhân kia mở miệng, không nói ra cảm giác khác thường của mình, chỉ lười biếng nói:

- Thiếp thân chú ý là công bằng, bọn họ trả giá lớn, vậy để bọn họ đi.

- Huống hồ, nam nhân kia... giết sẽ có phiền phức.

Phiền phức?

Chức Nương tam cô nãi nãi Chúc Tử Trừng nhướng mày.

- Lại nói tiếp, nam nhân này, hắn lại nguyện ý vì một người xa lạ mà trả giá như thế?!

Thanh Minh phường chủ nói:

- Đại khái là thời điểm làm chuyện sai lầm lớn nhất trong đời, cũng chỉ có thể làm chút chuyện tốt,mới có thể duy trì được tâm cảnh của mình không sụp đổ, để trấn an mình.

- Con người vốn là như vậy.

- Còn chuyện gì sai.

Thanh Minh phường chủ vươn tay vẫy một cái, vào bên cạnh cánh tay nơi đó, còn có một tấm lệnh bài bị một tầng thanh quang bao phủ, bay đến lòng bàn tay Thanh Minh phường chủ, hắn nhìn tấm lệnh bài này thì con ngươi liền ngưng trọng.

Sau đó ném lệnh bài này tới trong tay thanh niên kia, nói:

- Tự ngươi xem đi.

Chúc Tử Trừng vốn là không thèm để ý, nhưng nhìn thoáng qua, sắc mặt đột biến:

- Cái gì?!

- Hắn, bọn họ...

Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:

- Còn tưởng chỉ là một quân nhân tùy tiện, nhưng bọn họ... không phải đang ở phía bắc Hương Tích tự, gần như toàn quân bị diệt rồi sao?! Có phải là hiểu lầm không?

Thanh Minh phường chủ thản nhiên nói:

- Hắn đến từ Trường An.

Thẻ bài kia rất cổ xưa, một mặt viết mấy chữ to 【 quân Thẩm Thương Minh 】.

Mặt còn lại là một chữ uy nghiêm.

【Đường】

Chúc Tử Trừng nói:

- An Nhân quân, là đội biên quân đóng giữ biên quan cho Đại Đường sao? Xem ra, cuối cùng An Nhân quân cũng có một nhóm bị cuốn vào trong phản quân An Sử, tự cho là đã cứu vớt Đại Đường, nhưng lại huyết chiến với quân Trung Ương của Đại Đường.

Thanh Minh phường chủ lười biếng nói:

- Ý ngươi là, quân đội Đại Đường đã trộn lẫn gần một nửa Tây Vực và binh mã Hồi Hột?

Chúc Tử Trừng chỉ nói:

- Hắn là An Nhân quân

- Đến từ Trường An.

- Có thật là sống sót trên chiến trường phía bắc Hương Tích Tự không?

Chúc Tử Trừng xác nhận lại lệnh bài:

- Là kỵ tướng của An Nhân quân.

- Bắn nhau cùng kỵ binh Thổ Phiên trong ba mươi tám năm mà biên quân Trung Nguyên không lùi.

Thanh Minh phường chủ nhặt lệnh bài lên, thấp giọng nói:

- Tinh nhuệ cuối cùng của Đại Đường sao.

Nàng buông lệnh bài ra, lệnh bài bằng đồng này rơi xuống mặt đất của phường thị Yêu tộc, coong một tiếng, chữ Đường cứ như vậy ngã xuống vũng máu bẩn thỉu, tản ra từng vòng gợn sóng.

“Canh Tử, chư quân đều phát; Nhâm Dần, tới thành tây Trường An, nằm ở phía đông Bắc Minh Thủy của Hương Tích Tự. Lý Tự Nghiệp là tiền quân, Quách Tử Nghi là trung quân, Vương Tư Lễ là hậu quân. Tặc chúng mười vạn, nằm ở phía bắc…”

“Từ trưa tới Dậu, chém đầu sáu vạn cấp, tặc thành đại bại.”

——— 《 Tư trị thông giám · Đường Kỷ · Tam Thập Lục 》

Dịch và Biên: Khangaca