Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Theo ý thức của Chu Diễn rơi xuống, bức họa Triệu đồ tể bỗng nhiên lan ra, giống như hắt một chậu nước lên bức tranh thủy mặc vừa mới vẽ xong, vết mực lập tức tản ra.

Vết mực nhuộm đỏ chảy xuôi, rơi vào trong ý thức sâu hơn của Chu Diễn.

Hóa thành từng văn tự, đó là một câu chuyện xưa.

...

Triệu Man là một đồ tể.

Từ xưa đến nay, có thể làm đồ tể trong trấn, dù thế nào cũng đều lăn lộn không kém, Triệu Man cũng như vậy, trong nhà có mấy gian viện, trong kho lúa nhà mình tràn đầy lương thực, nghênh đón đưa đi, làm ăn cực kỳ công bằng đạo lý.

Đám lưu manh vô lại xung quanh phụ thuộc, đều gọi hắn làm Triệu Trấn Quan gì đó.

Triệu Man liên tục xua tay, cuống quít từ chối, vẫn chỉ cười ha hả làm ăn. Trước kia hắn ta mất phụ thân, có thể có tính tình này đều là do mẫu thân của hắn ta một tay dạy dỗ.

Lão nương còn mang bàn tính lúc trẻ tuổi từng dùng cho hắn, nhắc nhở hắn làm người làm việc phải công bằng rõ ràng, hắn nhớ rõ nên luôn mang bàn tính này ở trên lưng.

Sau đó Thánh Nhân Hoàng Đế muốn chinh phạt Cao Câu Lệ, đánh nhiều lần bại trận, Thánh Nhân Hoàng Đế lại muốn tu sửa kênh đào, nhiều lần thuế xuống, trong nhà bách tính trong trấn cũng giống như bị sàng lọc một lần, cái gì cũng không còn lại bao nhiêu.

Triệu Man lấy lương thực của mình ra cứu mạng người, lại nhường ra mấy gian phòng cho những người đáng thương bị quan binh đập phá nhà ở.

Tất cả mọi người rất cảm tạ hắn, đều gọi hắn là Triệu Trấn Quan.

Nhưng lương thực trong nhà hắn luôn có lúc bị ăn hết, dần dần, lương thực trong nhà Triệu Trấn Quan ăn xong, hắn lại biến thành Triệu mọi rợ, nhưng tốt xấu gì mọi người cũng coi như hòa hòa khí khí.

Sau đó vài lần, lại gặp nạn binh tai, mấy hương thân không hề sợ hãi đi đến nhà Triệu Man, Triệu Man giữ lại chút khẩu phần lương thực của lão nương, tận khả năng trợ giúp những người đáng thương này.

Nhưng lương thực không đủ ăn, mọi người đành phải cùng nhau đói.

Có một ngày Triệu Man Tử ra ngoài muốn chặt cây làm cái ghế mới cho lão nương. Những người đáng thương ăn xong lương thực nghĩ Triệu Man Tử khẳng định đã đem lương thực cho mẫu thân hắn, chạy đi tìm kiếm nhưng không tìm được, nhưng mà đói bụng quá.

Bọn họ vừa đói vừa không vui.

Bởi vì lần này Triệu Man Tử không thỏa mãn bọn họ.

Bọn họ nhìn thấy lão nương mà Triệu Man Tử nuôi đang ngồi trên ghế.

Bỗng nhiên, không biết ai sâu kín nói một câu.

- Trong nhà Triệu đồ tể, đây không phải còn có một con dê thịt sao?

...

Lúc Triệu đồ tể trở về, nhìn thấy hương thân khí thế ngất trời đang nấu thịt, chỉ là không biết làm sao, ánh mắt hơi đỏ lên, có thể là quá nóng rồi, Triệu Man nghĩ, hắn bận rộn một ngày, liền nghĩ tới lúc cho lão nương ngồi thoải mái một chút sau hôm nay.

Có một hương thân nhất định muốn hắn ăn một miếng thịt.

Hắn không từ chối được, liền ăn một miếng lớn, vừa nuốt vừa nghĩ, đã lâu không được ăn thịt, thật thơm, sau mùi thịt này, hắn không thể nào quên được, vừa ăn vừa đi vào gọi mẫu thân.

Làm gì còn có mẫu thân chứ.

Chỉ là một đống xương trắng nằm đầy đất, đều bị chó hoang gặm gãy cả rồi, Triệu mọi rợ ném ghế xuống đất, nhưng tay nghề chế tác vững chắc khiến ghế ngã xuống vẫn vững vàng, phía sau hắn lửa còn đang bùng cháy.

Mọi người còn đang nấu thịt ăn đây này.

Mắt đỏ lên, bụng lớn cười ha ha hỏi hắn:

- Thơm….

- Triệu mọi rợ, thịt này có thơm không?

...

Chu Diễn vươn tay ấn mi tâm, cảm nhận được những văn tự kia... Hoặc là nói, là ấn tượng sâu sắc nhất trong thần hồn của Triệu đồ tể, thứ hắn không thể nào quên được nhất, hắn cũng ý thức được cái gì, Triệu đồ tể khi còn sống, hoặc là nói lúc trước khi biến thành yêu quái là người tốt.

Người tốt cứu người, lại dẫn đến hậu quả xấu.

Người thân cuối cùng đã bị những người này ăn mất.

Sau đó, chính là một mảnh ký ức nặng nề, đồ tể nhấc lên hai thanh đao mổ heo chém sạch sẽ già trẻ lớn bé trong trấn, đứng ở trong vũng máu, khóc lớn gào thét.

Lần này, lại thật sự là Triệu Trấn Quan.

Nhưng y cũng sắp chết rồi, khi những người đó phản kháng y, y bị thương rất nặng, hắn nắm lấy bàn tính mẫu thân cho y, máu trong tay nhuộm đỏ cả sợi dây của bàn tính, bò tới chỗ chồng bạch cốt mẫu thân, còn đang gọi mẫu thân.

Nghe được phía sau có thanh âm bước chân truyền đến, sau đó có thanh âm ôn nhu hỏi thăm hắn:

- Một yêu quái tốt, thế nào, muốn tới làm giao dịch với thiếp thân không?

Ký ức văn tự còn sót lại trong thần hồn tản ra, tổ hợp lại lần nữa, hóa thành từng đường vân huyền diệu. Chu Diễn đoán được, sau đó Triệu đồ tể hẳn là gặp được Thanh Minh phường chủ, cuối cùng trở thành cấp dưới của Thanh Minh phường chủ.

Giúp nàng mua thịt người, giết chóc vô tội trên danh nghĩa hợp tình hợp lý, tội thật khó tha.

Chu Diễn cũng cảm giác được năng lực của một quyển ngọc sách này —— Chém giết yêu quái có danh tiếng, lưng đeo nghiệp lực liền có thể tiêu diệt hồn phách của nó, hóa thành thần thông trấn phục ở bên trong ngọc sách này để sử dụng.

Triệu Man là 【 Đại Thế Quỷ 】 ở địa vị cao trong Ngạ Quỷ, cũng không phải đơn thuần bởi vì dục vọng của bản thân sa đọa thành yêu, lực lượng của bản thân cũng không phải là thứ mà tiểu yêu quái có thể so sánh.

Chu Diễn hơi thử cảm ứng, thử một đoạn thời gian.

Bao nhiêu người đã hiểu rõ các loại lực lượng của Đại Thế Quỷ này.

Không cần pháp lực, có thể dựa vào mắt thường liền trực tiếp nhìn thấy tất cả đồ ăn và vật phẩm có nguyên khí.

Có được thiên phú pháp thuật thôn phệ các loại đồ ăn, không khách khí nói, liền ngay cả cái đồ chơi như đất này ăn hết cũng có thể coi là thịt tiêu ăn bổ.

Làm Ngạ Quỷ có thể nuốt vào các loại đồ vật, sau khi chuyển hóa thành nguyên khí sẽ chảy ra ngoài từ trong thất khiếu, cho nên càng đói khát hơn, cho nên bọn chúng không ngừng ăn uống, mãi mãi cũng sẽ không thỏa mãn.

Nhưng Chu Diễn là người, ngược lại sẽ không để cho những nguyên khí này chảy ra.

Còn có một môn pháp thuật thần thông. Nghiệp hỏa cơ diễm.

"Thi triển pháp lực, có thể làm cho đối thủ cảm giác được đói khát mãnh liệt."

Chu Diễn mở to mắt, trong ngọc phù này hình như còn có thần thông khác, nhưng bản thân Chu Diễn hình như thiếu thứ gì đó nhất định phải có, cho nên chỉ có thể dùng được loại pháp thuật này, thứ khiếm khuyết, đại khái chính là cái gọi là pháp lực, đạo hạnh.

Chu Diễn nắm tay, thầm nói trong lòng:

"Không có thanh lam sao?"

Trước kia lúc lên mạng, cư dân mạng luôn nói không được kết ấn Đạo gia lung tung.

Nói là cái gì, có lam hao lam, không có lam hao huyết.

Có pháp lực liền tiêu hao pháp lực, không có pháp lực liền khắc mệnh.

Hiện tại đại khái chính là tình huống này.

Chu Diễn thả tay xuống, trong lòng hiếu kỳ, ngọc sách hiện ra ở trang Ngạ Quỷ, chân dung Triệu Man mơ hồ vặn vẹo, giữa hai ngón tay Chu Diễn xuất hiện một tấm bùa chú bằng ngọc, phía trên cái gì cũng không thấy rõ lắm.

Chu Diễn có cảm giác, ngọc phù này chỉ có hắn ta có thể nhìn thấy.

Ngón tay không dùng sức mà ngọc phù này đã tản ra, tụ hợp vào thân thể Chu Diễn, Chu Diễn cảm giác được lực lượng cùng thể lực của mình tựa hồ tăng lên một chút, khứu giác tăng cường, nhưng trên người cũng không có yêu khí gì.

"Hình như cũng không được tốt lắm, là nguyên nhân ta không có pháp lực và đạo hạnh... Hí!!"

Mà sau một khắc, một cỗ cảm giác đói khát nồng đậm xông lên.

Chu Diễn kém chút trực tiếp nhào tới.

"Móa... Thật đói..."

Mặt Chu Diễn đã hơi trắng bệch, cả ngày hôm qua hắn ta đều không ăn gì, mà còn suýt chút nữa đã bị con yêu quái đổ thuốc xổ vào người, sức mạnh của ngọc phù Ngạ Quỷ gia trì lên người suýt chút nữa đã nuốt chửng cả mình, ánh mắt hắn đảo qua con ngựa đen kia, con ngựa đen phát giác được, bất an lắc lư móng chân.

“Không được, không được, phải tìm chút đồ ăn."

Chu Diễn ôm bụng, ánh mắt đảo qua chung quanh, trước đó nhìn chỉ cảm thấy là một vùng đất hoang, nhưng hiện tại trong mắt hắn, nơi này quả thực chính là nhà hàng tự phục vụ, khắp nơi đều có đồ vật đang bốc lên ánh sáng nhạt, đó là nguyên khí có thể ăn.

Ta mẹ nó ăn ăn ăn ăn ăn!

...

Thẩm Thương Minh ngủ rất nặng nề.

Trong mộng tựa như lại trở về Tinh Tú Xuyên, lại về cùng một chỗ với tướng quân bọn họ, thấy được tinh kỳ của Đại Đường, bọn họ ác chiến hết lần này đến lần khác, đánh bại đại quân Thổ Phiên xâm nhập trong tiếng rít của đao kiếm hết lần này đến lần khác.

Sau cuộc chiến, tướng quân cởi mũ giáp, ngồi xếp bằng gảy hồ cầm, ngón tay chỉ vào con chim đang bay lượn, hát điệu Đại Đường hùng hồn.

Thẩm Thương Minh dang rộng hai tay, nghe tiếng hát của đồng bào, còn có tiếng kêu đau của mấy huynh đệ, tâm trạng thắng lợi lần nữa, còn có cảm giác sống sót, cuối cùng đều hóa thành tiếng cười của hắn.

- Chúng ta lại một lần nữa bảo vệ biên cương của Đại Đường.

Hình ảnh trong mộng đan xen vào nhau, đến một chỗ danh đường, người phía trước cao lớn, thấy không rõ mặt mũi, chỉ là nhìn thấy ngón tay hắn chỉ vào mình cùng tướng quân, phẫn nộ quát:

- Bất quá chỉ là xuất thân bạch thân, làm được lục phẩm đã xem như cất nhắc, chỉ là hán tử biên quân...

- Chiến công?

- Không có bày mưu nghĩ kế, các ngươi ở phía trước làm sao cầm được chiến công? Dựa vào mạng của các ngươi sao?

- Còn muốn tranh với ngũ tính Thất Vọng?!

Đèn lồng xung quanh quá sáng, hoa văn trên người người đó quá sâu, Minh Đường quá sâu, Thẩm Thương Minh không thấy rõ mặt người đó, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng cao lớn, tướng quân trên chiến trường càng thêm trầm mặc.

Tướng quân buồn bực thất bại, bệnh chết; một vị đại tướng quân khác cũng chết bất đắc kỳ tử.

Đãi ngộ của biên quân càng ngày càng kém.

Hắn muốn đòi lại công đạo.

Trường An cách biên quan quá xa, tin tức không truyền tới được.

Tiết độ sứ bệ hạ thân ban nói gian thần trong triều đương đạo, mới áp bách biên quân đồng bào.

Bọn họ ôm trái tim cứu vớt Đại Đường, đến Trường An Thẩm Thương Minh tự mình xung phong, cho đến khi một câu phản quân của tướng quân cầm mạch đao che trước Trường An, kẻ đó rốt cuộc nói toạc ra sự tránh né trong lòng, nói toạc ra sự phẫn hận không cam lòng, trong lúc hoảng hốt hắn liền mất đi cảnh giác.

Bị tướng quân kia một đao chính diện chém vào ngực.

Mặc dù không chết, nhưng cũng đã mất đi chiến ý, dù còn sống, lại hoảng hốt không kềm chế được, ở trong giấc mộng này, lại nghĩ tới một trận say mèm sau khi đánh thắng trận cùng tướng quân.

Khi đó hắn nằm ở nơi đó, nhìn long kỳ Đại Đường vẫn luôn sừng sững trên mặt đất.

Tướng quân nói.

- Tiểu tử, làm không tệ.

Chúng ta lại giữ vững Long Kỳ này là giữ vững Trung Nguyên...

Nhưng không biết vì sao, tim hắn lại đau đớn dữ dội.

- Đại Đường, Đại Đường a...

Mắt phải của Thẩm Thương Minh chảy nước mắt, hắn tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Hắn tử chí kiên định, nghĩ không thể sống tạm trên đời này, định đưa đứa bé kia tới nơi an toàn thì quay về yêu thị liều mạng với phường chủ kia, cho dù quyên ra cái mạng này, cũng không thể mất đi bầu không khí nhiệt liệt của Trung Nguyên như thế.

Bởi vì chảy ra nước mắt, cho nên tầm mắt khó tránh khỏi mơ hồ, bầu trời màu lam, rừng cây cùng thế giới âm u, nhìn thấy thiếu niên lang kia ở trước lửa trại đùa nghịch cái gì, nghiêng người, thiếu niên vẻ mặt ấm áp nhiệt liệt. Sau đó cười vươn tay ra.

- Thẩm đại thúc, ngươi tỉnh rồi?

Dịch và Biên: Khangaca