Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghe đến đây, Giang Chi không khỏi thở dài.

Thực ra trong bệnh viện, mỗi bệnh nhân đều có một câu chuyện bi thương phía sau. Nàng đã nghe nhiều đến mức chai lì, ngoài đồng cảm cũng chỉ có đồng cảm.

Nhưng hiện tại, nhà nàng và nhà Tiểu Mãn cùng chung hoạn nạn, tình cảm lúc này đã không còn như bình thường.

Giang Chi cân nhắc về bệnh tình của Từ Đại Trụ, mặc dù trong thời gian qua nàng chưa từng hỏi kỹ, nhưng qua đôi câu vài lời của Tiểu Mãn, nàng biết được Từ Đại Trụ có thể cử động ngón tay và cánh tay, nhưng đôi chân thì không cử động được, là một bệnh nhân bị liệt rất nặng.

Thời gian vàng để điều trị chấn thương tủy sống là sáu tháng đầu tiên, một khi bỏ lỡ liền gần như không còn khả năng khỏi hẳn.

Từ Đại Trụ đã bị bệnh hơn hai năm, việc chữa trị không phải là không có tác dụng, chỉ là hy vọng rất mong manh.

Giang Chi cảm thấy, trước khi bắt đầu điều trị, việc quan trọng nhất là phải khôi phục trọng lượng cơ thể đến mức độ bình thường, cải thiện tình trạng suy dinh dưỡng, mới có thể lực tiếp nhận điều trị và tập luyện khôi phục.

Nhưng trong tình hình hiện tại, nói đến việc bổ sung dinh dưỡng chẳng khác nào làm khó người.

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của gia gia Tiểu Mãn, Giang Chi không nói nên lời dối gạt.

Nàng chỉ có thể nói: "Thân thể của Đại Trụ quá yếu, nếu hắn có thể điều dưỡng tốt, khôi phục sức lực trên tay, như vậy sau này có thể tự mặc quần áo, tự ăn cơm."

Hiện tại, Từ Đại Trụ chỉ có thể cử động ngón tay, lại không có ý chí cầu sinh, nếu như thực sự có thể tự mặc quần áo, ăn uống, hoàn thành tự lo liệu việc sinh hoạt cơ bản, thì cũng coi như đã hồi phục thành công.

Quả nhiên, ánh mắt gia gia Tiểu Mãn tối sầm lại, nhưng không phải là tuyệt vọng: "Chỉ cần Đại Trụ có thể tự ăn cơm, có thêm chút thịt, so với hiện tại đã tốt hơn rồi!"

Ông không dám thực sự kỳ vọng đại tôn tử có thể chữa hết, lang trung đã nói, cả đời này đại tôn tử chỉ có thể nằm liệt giường như thế, kéo dài thêm vài năm rồi thân thể cứng đờ, cũng liền không sống được nữa.

Hiện tại tôn tử đã gầy như que củi, chỉ sợ khó qua nổi năm nay, ông thật sự không muốn lại phải gặp cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh nữa.

Rời khỏi nhà Tiểu Mãn, Từ Nhị Thụy vác trên lưng chiếc gùi đầy thịt đã được rửa sạch sẽ.

Số thịt mà hắn và Tiểu Mãn mang về hôm nay, trừ phần đã nấu trong nồi, phần còn lại hơn một nửa nằm ở đây.

Vốn dĩ số thịt còn lại là chia đều cho hai nhà, nhưng vì Giang Chi nói củ sắn dây tốt cho bệnh nhân, liền bị nãi nãi Tiểu Mãn giữ lại làm trao đổi.

Giang Chi không còn cách nào khác, đành đưa hết số sắn dây cho bà, ngoài ra vẫn để lại một ít thịt.

Nàng dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải ăn no, đừng không nỡ, sắn dây trên núi còn rất nhiều.

Những lời này là thật, biết nơi đây không có thói quen ăn sắn dây, Giang Chi tin tưởng chỉ riêng bột sắn dây cũng đủ nuôi sống người hai nhà.

Khi ba người về đến nhà mình, Giang Chi lại một lần nữa sững sờ.

Căn nhà đã được sửa chữa từ lúc nào vậy?

Từ buổi sáng đi ra khỏi nhà, lúc trở về nàng đi thẳng đến nhà Tiểu Mãn, chưa có cơ hội quay về xem.

Từ Nhị Thụy cũng ngạc nhiên, hắn đặt gùi xuống, cầm bó đuốc chạy quanh căn phòng nơi mình ngủ xem xét từ trên xuống dưới: "Xảo Vân, chuyện này là thế nào? Sáng nay ta đi còn thấy mái nhà trống trơn, ai đã lợp lên vậy? Những phiến đá và vỏ cây này từ đâu đến?"

Cháy rừng đã thiêu cháy một nửa mái lá, mấy ngày nay bận rộn thu gom thịt, căn bản không có thời gian sửa mái nhà.

Còn tưởng rằng phải đợi thêm vài ngày bận rộn xong rồi mới làm được, không ngờ đã được sửa xong.

Xảo Vân lúc này cũng không giấu giếm: "Là thúc công đến sửa, thúc công không muốn nói trước với hai người, ông ấy không muốn nghe mấy lời cảm tạ này nọ, còn nói những ngày qua đều là nhà ta bận rộn kiếm ăn, ông ấy cũng nên làm chút việc."

"À! Nương, hai cái áo bị cháy của nương cùng Nhị Thụy đã được thúc nãi mang về tháo ra giặt sạch, bà ấy nói khi sửa xong sẽ đưa lại."

Haizz! Đứa ngốc này!

Hai chiếc áo mà Giang Chi và Từ Nhị Thụy mặc lúc cứu hỏa bị lửa làm cháy xém, lại còn dính bùn đất và khói bụi, không tháo ra giặt sạch sẽ thì không thể mặc lại được.

Chỉ là dạo này Giang Chi không có thời gian, nàng bảo Xảo Vân tháo ra trước, đợi rảnh rỗi sẽ giặt sạch rồi khâu vá lại, sao có thể để cho nãi nãi Tiểu Mãn lấy đi hỗ trợ!

Giang Chi hơi tức giận đưa tay làm bộ muốn gõ đầu Xảo Vân: "Con đúng là đồ ngốc! Người ta bảo không nói thì con thật sự không nói. Cũng không nghĩ xem thúc công con đã bao nhiêu tuổi còn trèo lên mái nhà như thế nào. Mắt thúc nãi đã không thấy rõ xâu chỉ khâu vá làm sao!"

Sấm to mưa nhỏ, động tác của nàng dọa Xảo Vân sợ đến rụt đầu lại, nhưng không thực sự gõ lên.

Xảo Vân tủi thân: "Con cũng không muốn để thúc nãi mang đi, nhưng không lay chuyển được bà ấy."