Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này, gia gia Tiểu Mãn đã lột xong thịt rắn, vứt lớp da rắn sang một bên, ho khan một cái rồi nói: "Nương Nhị Thụy, nhà mẹ cháu hiểu biết về thảo dược, có biết cách nào trị liệt không?"
Trong núi thiếu y thiếu dược, nếu có ai biết được vài bài thuốc truyền miệng thì cũng không có gì lạ.
Giang thị biết hạt sồi có thể ăn, lại nói sắn dây có thể ăn, nói không chừng thật sự biết thứ gì hữu dụng đối với bệnh của Đại Trụ!
Giang Chi làm bộ như đang hồi tưởng lại một lát, nàng không trực tiếp nói là không biết.
Nguyên thân là người trong sách tất nhiên không có gì có thể hồi tưởng, điều nàng suy nghĩ vẫn là dùng đến kiến thức y học hiện đại: "Trường Canh bá, đừng trách cháu nói nhiều, muốn chữa bệnh, còn cần phải nói rõ Đại Trụ ngày trước bị ngã như thế nào, hiện tại thân thể ra sao, mới biết thảo dược nào hữu dụng!"
Sắc mặt gia gia Tiểu Mãn lại nhăn như vỏ quả hạch đào, nhìn đại tôn tử đang nằm trong góc nhà sống dở chết dở, lại nhìn đám người đang chờ ăn cơm, lại không tiếp tục nói thêm gì.
Giang Chi nhận ra ông chỉ là không muốn nói trong lúc này, nên cũng không đề cập nữa.
Chẳng mấy chốc, thịt trong nồi đã được hầm chín, củ sắn dây cũng đã hầm mềm, mỗi người một bát lớn, ngồi quây quần bên bếp lửa ăn đồ nóng hôi hổi.
Lần trước đã từng được ăn một bữa thịt no, lần này dù vẫn đói cồn cào nhưng không còn cái dáng vẻ cuồng nhiệt như lần đầu, chỉ là khi ăn củ sắn dây, mọi người bất ngờ vì nó ăn rất ngon.
Thêm vào đó còn có gia vị là hành và lá hẹ, hương vị càng thêm hấp dẫn.
Từ Nhị Thụy nhét một miếng củ sắn dây vào miệng, ăn đến hai má phồng lên: "Nương, ngày mai con sẽ đi mang nốt số củ sắn dây còn lại về, sau đó lại đi tìm thịt."
Nương nói vẫn còn có củ sắn dây chưa mang về, ngày mai mình cứ đi mang về trước rồi mới làm việc của mình.
Tiểu Mãn ở bên cạnh cũng vừa ăn vừa ngồm ngoàm nói: "Còn có đệ cũng đi!"
Bây giờ hắn cũng là một lao động chính nuôi gia đình, việc của hai nhà chính là việc của một nhà.
Trong góc nhà, Từ Đại Trụ cũng đang ăn, nãi nãi Tiểu Mãn múc cho hắn một bát thịt.
"Nãi, cho cháu ăn củ sắn dây!" Từ Đại Trụ nghe được vài câu nói đơn giản của Giang thẩm.
Dù là liệt nửa người cũng tốt, liệt do ngoại thương cũng tốt, chỉ cần có thể trị bệnh, hắn đều muốn ăn, hắn muốn ngồi dậy.
Nãi nãi Tiểu Mãn nói:"Cháu ăn thịt trước đi, nhìn cháu gầy thế này, những thứ kia để sau hãy ăn!"
Bà muốn tôn tử ăn nhiều thịt để bồi bổ thân thể.
Thịt không phải lúc nào cũng có, có thể ăn một bữa tính một bữa, nếu củ sắn dây ăn được, trên núi có rất nhiều, sau này đào thêm là được.
Từ Đại Trụ lắc đầu, né tránh bát thịt được đưa tới, dù thịt rất ngon nhưng hắn không có sức để nhai, bỏ vào miệng không thể nuốt trôi, chỉ có thể uống nước canh.
Ai!
Nãi nãi Tiểu Mãn rưng rưng nước mắt, bà đau lòng cho đại tôn tử, từ khi bị thương đến giờ chưa từng được ăn thứ gì tốt, cơ thể ngày càng suy yếu, hết lần này tới lần khác hiện tại còn gặp phải thời buổi loạn lạc, không cách nào tìm được lang trung giỏi, bà không biết phải làm sao để chăm sóc hắn.
Bên bếp lửa, gia gia Tiểu Mãn cũng đặt bát đũa xuống, nhìn tôn tử chỉ có thể uống nước canh, ông cũng không ăn nổi.
Vẫn là Giang thị nói đúng, bản thân ông cứ giấu giếm bệnh tình, ai biết có thảo dược nào trị được hay không, thử được gì thì cứ thử, biết đâu lại có kết quả!
Thế là, gia gia Tiểu Mãn hạ giọng kể sơ lược về bi kịch xảy ra cách đây hai năm.
Nói đến, đây cũng là một bệnh án bình thường, chỉ một câu cũng có thể tóm gọn.
Hai năm trước, vào một buổi sáng mùa đông, khi ấy thê tử của Đại Trụ vừa sinh Ny Ny xong đang ở cữ. Từ Đại Trụ lên núi đốt than mệt mỏi, đáng lẽ ra hắn nên ở lại núi nghỉ qua một đêm mới xuống, nhưng vì lo cho thê tử, con nhỏ và gia gia nãi nãi ở nhà, hắn liều lĩnh cõng gùi than nặng trĩu, mò mẫm trong bóng tối xuống núi, không may trượt chân ngã xuống vực.
Người không chết, nhưng bị thương ở thắt lưng, lúc mới được khiêng về nhà, chân hắn vẫn còn cảm giác. Bọn họ mời lương y trong trấn và trong huyện đến chữa trị, tiêu hết tiền bạc trong nhà, kim châm thuốc thang đủ cả, ai nói gì tốt cũng làm theo.
Nhưng bệnh càng chữa càng tệ, nửa thân dưới hoàn toàn mất cảm giác, ngay cả đại tiểu tiện cũng không kiểm soát được, trở thành liệt hoàn toàn.
Từ Đại Trụ khi ấy mới hai mươi tuổi, long tinh hổ mãnh, chính là người trẻ tuổi trụ cột trong nhà, làm sao có thể chấp nhận việc mình trở thành tàn phế, hắn đã nhiều lần tìm cách tự vẫn. Cuối cùng bị thê tử Xuân Phượng khóc lóc cầu xin mới sống tiếp.
Nhưng điều kiện để hắn sống tiếp là Xuân Phượng phải để lại hài tử, trở về nhà mẹ đẻ tái giá, không cần lãng phí cả đời với hắn.
Trong năm đầu tiên, Xuân Phượng vẫn quay về thăm vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Đại Trụ chửi mắng đuổi đi, gần một năm trở lại đây, Xuân Phượng đã bị nhà mẹ đẻ gả đi nơi khác, từ đó không còn quay lại nữa.