Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nằm úp trên lưng Tapai, Tôn Kiệt Khắc cố gắng hạ thấp người hết mức có thể để tránh đạn.
Ngay khi đối phương giơ súng phóng lựu lên, Tapai nhanh chóng mở tấm chắn, ném tất cả số lựu đạn xuống đất, tiếng nổ vang lên không ngớt.
Ngoài ra, những người khác cũng đang dốc toàn lực yểm trợ, cuối cùng, dưới sự phối hợp ăn ý, hai người cũng thoát khỏi vòng vây.
- Không sao chứ?
Tứ Ái nấp sau xe, vỗ vai Tôn Kiệt Khắc hỏi.
- Không sao, trúng mấy viên đạn, nhưng tôi mặc áo chống đạn rồi.
Thoát khỏi nguy hiểm, Tôn Kiệt Khắc thở phào nhẹ nhõm, hắn nấp sau cửa xe, nhìn vào trong ga ra, lại phát hiện đám người bên trong vậy mà đang đánh lộn.
- Địt mẹ mày! Tsunami, mày làm ăn kiểu gì vậy! Cứ thế mà trơ mắt nhìn nó chạy thoát sao? Kỹ thuật hack của mày đâu?
- Cái đệt! Tao biết sao được, con robot kia kỳ quái lắm! Tao đã thử mọi cách rồi, nhưng không hack vào được! Tường lửa dày quá!
- Hừ, tường lửa dày phải không?
Tôn Kiệt Khắc giơ tay lên, nghiến răng, bắn liên tục mấy phát về phía ga ra, cho đến khi làn hơi lạnh bay ra biến thành khói đen mới dừng lại.
Tuy nhiên, rất nhanh, đối phương đã phản công, một quả tên lửa kéo theo đuôi lửa đỏ rực bay về phía chiếc xe.
- Né mau!
Sau khi Tôn Kiệt Khắc và Tapai nấp sau một cây cột chịu lực, tránh được dư chấn của vụ nổ, hai bên bắt đầu giao chiến.
Trong bãi đậu xe ngầm, hai bên không ngừng đấu súng, ác liệt hơn cả tiếng vũ khí là màn đấu khẩu giữa hai bên.
- Tao địt cả lò nhà chúng mày! Lũ chó má! Dám giết anh em của tao!
- 비 겁 한 자 식! (Lũ hèn!) Lại đây mà liếm chân bố mày! Bố nói cho bọn con biết! Bọn con đã chọc giận nhầm người rồi!
Không cam tâm yếu thế, Tapai lập tức đốp lại, dùng đủ loại lời lẽ chợ búa học được để đáp trả:
- (‵□′)╯︵┻━┻ Hệ thống có cấu hình cao cấp mới chứa nổi tao!! Đồ ngu! Chó chết!! 凸(`△´+) くそやろう、死ね (Địt mẹ nhà mày, đi chết đi)!!!
- Học ở đâu ra mấy thứ đó vậy! Dùng bộ nhớ để nhớ mấy thứ có ích đi! Đừng có học mấy thứ này nữa!
Tôn Kiệt Khắc vừa né đạn vừa hét lớn.
Tôn Kiệt Khắc nhanh chóng phân tích cục diện, nhận ra rằng nhìn chung, tình hình của bọn họ không mấy khả quan.
Không chỉ là vấn đề về thực lực của hacker, mà cả số lượng cũng lép vế, nếu không nghĩ cách, cứ đấu súng như vậy, bên hắn chắc chắn sẽ thua.
Nhìn thấy đối phương đã chia một nhóm người chuẩn bị vòng sang bên trái, định bao vây tấn công bọn họ, Tôn Kiệt Khắc nhanh chóng nhìn lên nguồn sáng trên đỉnh ga ra, giơ tay lên, bắn tắt từng bóng đèn một.
Sau khi tất cả đèn đều tắt, toàn bộ bãi đậu xe ngầm chìm trong bóng tối.
Hắn chưa kịp lợi dụng khả năng nhìn đêm của mình để đánh lén đối phương thì một tiếng chửi rủa giận dữ đã vang vọng khắp bãi đậu xe ngầm:
- Mẹ bà nó! Thằng ngu nào đấy! Bắn đèn làm cái gì vậy! Có còn đạo đức nữa không!
Đó là giọng của Song6.
- Cái đệt! Không nhìn thấy gì cả! Có nhầm lẫn gì không vậy! Sẽ bắn nhầm đấy, không có đèn thì đánh nhau kiểu gì! A!
- Chỉ có mày mới có tiền lắp mắt giả điện tử nhìn đêm, mày giỏi lắm à! Giết người như vậy chẳng sướng chút nào!
Nghe thấy hai bên đồng thời mắng chửi mình, Tôn Kiệt Khắc ngẩn người, mình chỉ bắn tắt đèn thôi mà, sao hai bên đều mắng mình?
- Ê, tụi mày! Tụi mày, nghe tao nói!
Trong bóng tối, một giọng nói vang lên, đó là giọng của tên hacker tên Tsunami lúc nãy.
- Lát nữa tao sẽ bật tất cả đèn xe trong ga ra lên, chúng ta đừng bắn nữa!
Trong bóng tối, lập tức có tiếng hoan hô vang lên, trong đó có cả giọng của Tapai.
“Mẹ nhà mày! Mày hùa theo làm gì! Không phải mày có chế độ hồng ngoại sao?” Tôn Kiệt Khắc trừng mắt nhìn nó.
Ngay sau đó, cả ga ra sáng bừng lên, tiếng súng lại vang lên, hai bên lại tiếp tục chửi rủa, đấu súng.
- Thời gian của chúng ta không còn nhiều! Đây là địa bàn của băng Graffiti, nếu còn dây dưa nữa, viện binh của bọn chúng sẽ đến!
Giọng nói của Song6 PUS vang lên trong hệ thống của Tôn Kiệt Khắc.
- Đĩ mẹ! Vậy mà lúc nãy mày còn mắng tao!
Tôn Kiệt Khắc giơ nòng súng lên, nhìn đám kẻ thù đang nấp sau những chiếc xe.
Khi bọn họ bắn ra một phát súng, trực tiếp nổ tung một tên băng Graffiti thành từng mảnh, đối phương lập tức đáp lại bằng hoả lực mạnh mẽ, sau đó, tiếng chửi rủa của hai bên lại bắt đầu:
- Lũ khốn nạn chỉ biết hám tiền! Bọn mày cứ đợi đấy, tao sẽ đi kích hoạt bộ giáp ngoại cốt! Để thứ hàng khủng của VolTech tiễn bọn mày lên đường!!
- ちくしょう! (Đậu má!) Dám chọc giận chúng tao! Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày đã tìm nhầm người rồi!
- Ai phái bọn mày đến! Bọn chúng cho bọn mày bao nhiêu tiền?
- 57@.
Song6 PUS vậy mà lại lên tiếng.
- Vậy tao trả 65@!
Tiếng súng và tiếng pháo vừa rồi còn dữ dội bỗng chốc im bặt, chỉ còn lại Tôn Kiệt Khắc và Tapai vẫn đang bắn, cả hai phải hứng chịu ánh mắt chết chóc của cả hai bên.
- Mẹ kiếp.
Lúc này, Tôn Kiệt Khắc đã cạn lời, chẳng muốn nói gì nữa.
Tapai tức giận ném khẩu súng trường trong tay xuống đất:
- Đùa nhau à! Bọn mày đang làm cái quái gì vậy? Chơi trò nhập vai à? Vui lắm sao?
Tuy nhiên, cả hai bên đều không để ý đến nó, Song6 chui ra từ gầm một chiếc xe con màu đỏ, huýt sáo đi tới.
- Tao đây, 65@! Không thành vấn đề! Tao là đại ca của chúng nó! Thành giao!
Song6 PUS tỏ ra rất nhiệt tình, vừa đi vừa phát thuốc lá điện tử cho đám người băng Graffiti. Gã ta cười toe toét, khoác vai bá cổ với đối phương, xưng huynh gọi đệ.
Gã ta lẩm bẩm gì đó với bọn họ một lúc, sau đó gửi một biểu tượng cảm xúc hủy bỏ cảnh báo trong kênh liên lạc của nhóm.
Khi rời đi, Song6 còn rất chu đáo dặn dò đối phương nhanh chóng chuyển địa điểm, BCPD đã điều tra đến đây rồi.
Gã ta vừa hút xì gà của đối phương vừa quay lại, vui vẻ nói với những người khác:
- Xong rồi, tan làm!
- Tan... làm?
Tôn Kiệt Khắc nghe mà ngớ người.
- Vậy còn nhiệm vụ của chúng ta thì sao?
Tapai hỏi.
- Bro, bro suy nghĩ theo kiểu “nhân quả đảo ngược” rồi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ để làm gì? Để kiếm tiền chứ sao, bây giờ chúng ta có tiền rồi, còn hoàn thành nhiệm vụ gì nữa? Nhiệm vụ của chúng ta là kiếm tiền!
Song6 cười rất vui vẻ, không ngờ lần này lại kiếm thêm được một khoản.
- Haiz~ tan làm, tan làm.
Tứ Ái vác khẩu súng bắn tỉa ra sau lưng, uể oải duỗi người.
Song6 lại vẫy tay chào đám người băng Graffiti một cách nhiệt tình, rồi đi ra khỏi ga ra.
- Đĩ mẹ! Biết thế này thì đã không mua bảo hiểm rồi, tiếc là tao đã mua bảo hiểm toàn phần, lỗ nặng.
- Cứ thế mà về à? Không sợ bọn họ quỵt tiền sao?
Tapai hỏi.
- Ôi chao, không thể nào đâu, tôi vừa mới livestream rồi, làm ăn trên giang hồ phải giữ chữ tín, nếu ngay cả chút tiền này mà cũng tham lam thì sau này còn ai dám mua thuốc phiện điện tử của bọn chúng nữa?
Song6 PUS rất tự tin, rõ ràng là trước đây gã ta đã từng làm chuyện này rồi.
Mọi người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tuy nhiên, khi vừa ra khỏi bãi đậu xe ngầm, Tôn Kiệt Khắc dừng bước, Tapai cũng dừng theo.
Những người khác quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
- Kiệt Khắc, đi thôi.
Tapai nói.
Tôn Kiệt Khắc không quay đầu lại, vẫn nhìn cánh cửa ga ra đang từ từ đóng lại.
- Vậy còn bọn họ thì sao?