Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong ga ra lạnh lẽo, Tôn Kiệt Khắc vẫn đang tìm kiếm mục tiêu của mình.

- Kiệt Khắc, đi vào trong nữa đi, định vị vẫn chưa di chuyển! Kim Cang đang chặn gã ta, gã ta không chạy được đâu!

Giọng nói của Tứ Ái vang lên bên tai.

Tôn Kiệt Khắc đặt nòng súng lên người Tapai, sau khi trấn tĩnh lại một chút, hắn tiếp tục thận trọng đi vào trong.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ trong làn sương trắng, theo bản năng, hắn suýt nữa bóp cò.

Nhưng may là Tôn Kiệt Khắc đã kịp thời kiềm chế, người kia rõ ràng không phải là tên hacker mà hắn đang tìm kiếm, bởi vì nếu là hacker thì sẽ không bị nhốt trong lồng kính như vậy.

Đó là một thiếu niên, nửa người đã được cải tạo thành bộ phận giả, lúc này, cậu ta đang cuộn tròn người, liên tục dùng miệng cắn cánh tay kim loại của mình, dù cắn đến mức miệng bê bết máu, răng rụng hết, cậu ta vẫn không dừng lại.

Thấy có người đến, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tôn Kiệt Khắc, ánh mắt của cậu ta đã không còn lý trí, chỉ còn lại sự điên cuồng thuần túy.

Nhìn thấy cậu ta, Tôn Kiệt Khắc chợt nhớ đến người đàn bà mang thai kia và những lời nói điên rồ của mụ ta.

“Đây chính là bệnh tâm thần mạng sao?” Tôn Kiệt Khắc lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, hắn lại nhìn thấy một bóng người.

Đó là một đứa trẻ sơ sinh, tứ chi của nó đã được thay thế bằng bộ phận giả, nửa đầu cũng được bao phủ bởi kim loại, đang loạng choạng tập đi trong lồng.

Nhìn thấy Tôn Kiệt Khắc và Tapai, đứa trẻ sơ sinh lập tức cười khanh khách, hào hứng vẫy tay chào bọn họ, miệng bi bô không biết đang nói gì.

Tôn Kiệt Khắc không biết những người bị bệnh tâm thần mạng khác là vì nguyên nhân gì, nhưng rõ ràng là vì kẻ khác mà người đàn bà kia trở nên như vậy, những kẻ được gọi là bệnh nhân tâm thần mạng này đều là do con người tạo ra.

Có kẻ đang cải tạo bọn họ, hoàn toàn coi bọn họ như chuột bạch, giống như những “mỏ người” kia!

- Đừng có trưng ra vẻ mặt đó, tuy môi trường làm việc có hơi tệ, nhưng ít nhất bây giờ bọn họ cũng có việc để làm, chứ không phải trở thành những kẻ vô dụng.

Một giọng nói mà Tôn Kiệt Khắc chưa từng nghe thấy vang lên bên tai hắn, đó là một giọng nói khàn khàn, trầm thấp.

Một bóng người bước ra từ làn sương trắng bên trái, đó là một gã đàn ông mặc đồ hip-hop, trên mặt đầy hình xăm graffiti cường điệu, khuôn mặt của gã ta không có mắt, chỉ có hai ống kính hình vuông màu đen nhô ra, rõ ràng là mắt của gã ta đã được cải tạo.

Ống kính trên mặt gã đàn ông nhìn Tôn Kiệt Khắc và Tapai, hơi co rút lại, gã dang hai tay ra, như đang khoe khoang “tác phẩm” của mình với Tôn Kiệt Khắc.

- Tôi cung cấp thức ăn cho bọn họ, bọn họ làm việc cho tôi, về cơ bản, bọn họ giống như nhân viên của công ty tôi, có gì khác biệt so với thế giới bên ngoài?

- Vậy còn những người trong lồng? Còn người đàn bà mang thai lúc trước? Cô ta cũng là nhân viên của công ty mày sao?

- Không, bọn họ là tài sản của công ty.

Gã đàn ông khẽ lắc đầu.

- Hơn nữa, cô ta đã đồng ý rồi, chúng tôi đã trả tiền, ký hợp đồng đàng hoàng.

- Đau đớn chỗ nào? Cô ta tự ký mà, làm gì cũng phải có tinh thần hợp tác, phải làm theo hợp đồng chứ, đúng không?

- Nhưng mà cũng phải cảm ơn anh, đã giúp chúng tôi giải quyết cô ta, để cô ta chạy lung tung bên ngoài rất dễ gây chú ý.

Đối mặt với tên khốn kiếp này, Tôn Kiệt Khắc đưa tay ra, định cho gã ta một phát súng, nhưng đột nhiên bị Tapai đưa tay chặn lại.

- Đừng manh động!

- Chặn tao lại làm gì?!

Tôn Kiệt Khắc tức giận nhìn nó.

- Quay người lại từ từ, đừng động đến vũ khí, nhất định đừng động đến vũ khí.

Giọng nói của Tapai rất nhỏ, như thể sợ làm kinh động đến ai đó.

Khi Tôn Kiệt Khắc quay người lại, thì nhìn thấy hai chấm đỏ hình tam giác chiếu lên trán và ngực mình.

Nhìn theo chấm đỏ, hai ba mươi kẻ bước vào từ bên ngoài ga ra, trong tay chúng có đủ loại súng ống, bọn chúng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường.

Những kẻ này trên người đều có bộ phận giả khác nhau, kiểu dáng đa phần rất phô trương, ngoài ra, điểm chung nữa là những hình xăm graffiti cường điệu trên mặt và cánh tay của chúng, rõ ràng bọn chúng là đồng bọn với tên hacker kia.

- Gan to thật, chỉ có hai người mà cũng dám đến đây gây chuyện?

Giọng nói của tên hacker tóc đuôi ngựa vang lên từ phía sau Tôn Kiệt Khắc.

“Một ngành công nghiệp lớn như vậy không thể nào do một mình tên hacker này làm được... Đây là một băng nhóm!” Lúc này, Tôn Kiệt Khắc đã hiểu ra mọi chuyện, một mỏ khai thác lớn như vậy, lợi nhuận lớn như vậy, đây là địa bàn của một băng đảng!

Ngay từ đầu, Tôn Kiệt Khắc đã rơi vào cái bẫy tư duy, luôn cho rằng hoàn thành nhiệm vụ là đến nơi, giải quyết rắc rối là xong, nhưng thành phố này phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, các mối quan hệ trong đó chằng chịt phức tạp.

Lúc này, những gì Tôn Kiệt Khắc nhìn thấy cũng được đồng bộ vào hệ thống của những người khác, giọng nói của Kim Cang vang lên:

- Là người của băng Graffiti, những kẻ này không thích bộ phận giả thông thường, càng phô trương càng thích, tôi nghe nói bọn họ cũng lén lút tháo bộ phận giả của người khác để bán, không ngờ bọn họ lại làm cả chuyện này.

- Bộ phận giả trên người tên này cũng được đấy, tháo ra chắc bán được kha khá tiền.

Một người đàn bà đeo khuyên mũi, hai chân được thay thế bằng lưỡi dao, nhìn Tapai với ánh mắt tham lam.

Đối mặt với nhiều kẻ thù trước mặt như vậy, Tôn Kiệt Khắc không hề nao núng, bởi vì hắn không đến một mình, đặc biệt là khi nhìn thấy tia laser ngắm bắn cũng sáng lên trên đầu người đàn bà kia.

- Mẹ kiếp, không được động đậy!!

Giọng nói nghiêm nghị của Tứ Ái vang lên từ bên ngoài ga ra.

Giọng nói vừa dứt, đám người kia phản ứng rất nhanh, một nửa chĩa súng vào Tôn Kiệt Khắc, một nửa còn lại lập tức quay ra phía ngoài ga ra.

Bên ngoài cửa ga ra, một chiếc SUV từ từ tiến vào, Cha xứ, Song6 PUS và Tứ Ái nấp sau cửa xe, cầm vũ khí nhắm vào bên trong.

Lúc này, màn hình của Tôn Kiệt Khắc nhấp nháy liên tục, hắn đang sử dụng kênh liên lạc của nhóm để trao đổi với những người khác, nếu không muốn chết, thì phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây! Nhưng hiện tại, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, phải nghĩ cách mới được.

Ngay lúc bầu không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng, khi gần như sắp bùng nổ, thì Song6 ở phía xa giơ tay lên:

- Khoan đã! Tôi quen biết đại ca của mấy người! Chị gái của tôi là chị họ của gã ta!

Ngay khi tất cả mọi người trong băng Graffiti đang ngẩn người, Tôn Kiệt Khắc lập tức rút ra mấy quả lựu đạn ném về phía bọn họ.

Cùng lúc đó, Tapai duỗi tay phải ra, từng viên đạn bắn ra từ mu bàn tay nó, bắn nổ những quả lựu đạn giữa không trung.

Lựu đạn phát nổ quá nhanh, không ảnh hưởng đến đám người của băng Graffiti, nhưng mục đích của Tôn Kiệt Khắc chính là tiếng nổ và làn khói dày đặc do vụ nổ gây ra.

Ngay khi ngọn lửa bùng lên giữa không trung, Tôn Kiệt Khắc và Tapai cùng lúc hành động.

Hai chân của Tapai gập ngược lại, hạ thấp người xuống, để lộ bánh xe đang quay nhanh, chở Tôn Kiệt Khắc lao ra khỏi ngọn lửa như một chiếc xe tăng, chạy về phía ngoài ga ra.

Trong lúc đó, đám người băng Graffiti cầm đủ loại vũ khí bắn về phía hai người, đạn bắn vào người Tapai phát ra tiếng “keng keng” chói tai.