Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
9 giờ, bài kiểm tra chính thức bắt đầu.
Sau khi phát đề thi, nữ sinh bắt đầu làm bài.
Ánh nắng nhuộm tóc đuôi ngựa của nàng thành màu vàng kim, sợi tóc hơi chẻ ngọn, má trái hơi nghiêng có lông tơ tinh tế, càng lộ vẻ tinh tế.
Giang Niên cố gắng thu hồi ánh mắt từ chiếc cổ trắng nõn kia, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Nếu nói hắn không khẩn trương thì là giả, mặc dù dựa vào thời gian ghi nhớ quý báu kia, hắn đã học được rất nhiều, nhưng dù sao đây cũng là bài kiểm tra quyết định lớp.
Nhưng bàn trên là một thiếu nữ xinh đẹp, nói không chừng đây là một dấu hiệu tốt.
Hai ngày kiểm tra thoáng cái đã qua.
Nữ sinh bàn trên đúng là đã mang lại may mắn cho hắn, từ môn văn đầu tiên đến môn Anh cuối cùng, hắn phát huy bình thường, thậm chí vượt xa bình thường.
Một tới hai đi, Giang Niên cũng biết tên nữ sinh này, Trương Nịnh Chi.
Thi toán có mượn cục tẩy.
Trước khi thi môn Anh, Giang Niên muốn mượn may mắn từ khác người, chwof kiểm tra xong có lẽ sẽ không gặp lại, thế là nghĩ tới nghĩ lui lại quyết định làm gì đó.
Thế là hắn đã tặng Trương Nịnh Chi một bình sữa hoa quả để tỏ lòng cảm ơn.
Cái đồ chơi này, tan học ra ngoài trường thì không ai dám nhận, dù sao không có nữ sinh nào dám uống thứ một nam sinh xa lạ đưa cho, nhưng trong trường học thì không có nguy hiểm như vậy.
Trương Nịnh Chi do dự một chút, vẫn nói cảm ơn và nhận lấy.
Giang Niên cũng không để ý lắm, cuối cùng là bài kiểm tra tiếng Anh, trong phòng chỉ còn tiếng xào xạc của giấy bút.
Ngửi mùi mực in trên giấy thi, tay Giang Niên hơi run lên, có lẽ là vì đây là bài thi cuối cùng, cũng có thể là do Giang Niên xắn tay áo lên cao.
Gió núi ngoài cửa thổi qua, khiến cho hàng răng trắng như tuyết của hắn va vào nhau, vừa xót vừa tê.
Trái tim như nổi trống, đầu cũng nóng lên.
“Không có gì, văn ít nhất cũng được 100 điểm, toán chắc cũng được 100, lý hóa cũng phải 210 trở lên…” Hắn vừa làm bài kiểm tra, vừa suy nghĩ linh tinh.
“Tiếng Anh, viết văn được 20 điểm, trừ 10 điểm nghe, tiếng Anh 103 là ổn.”
Hắn tính mình sẽ được khoảng 540 điểm, đối với một bài thi max là 750 điểm mà nói, điểm số của hắn không tính là cao, nhưng lại rất cao trong lớp bình thường.
Nếu đây là cuộc thi đại học, thừa sức vào một trường đại học bình thường.
Giang Niên đoán sau bài kiểm tra này, chắc hẳn hắn có thể đứng nhất lớp, nếu thuận lợi thì đổi sang lớp Olympics khoa tự nhiên là không có vấn đề.
Bồn rưỡi chiều ra khỏi phòng thi, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về lớp học chỉnh lý bàn học.
Hai ngày cuối tuần phải thi, nên tiết tự học buổi tối chủ nhật được nghỉ. Nói cách khác, cả đám bọn họ sẽ có một tối tự do.
Trong lớp học rất ầm ĩ, có người đang kêu đi quán net, có người lựa chọn trở lại chỗ ngồi rồi mới đi.
Trong lớp, hành lang, cả tòa nhà đều ồn ào náo nhiệt, có người thảo luận bài thi, có người tìm giáo viên nói chuyện, thường thường lại vỗ tay hay đấm ngực dậm chân.
Không ít người chạy sang lớp khác, trong lớp có thêm rất nhiều khuôn mặt mới, mấy người hoặc là vây quanh bàn tính tính nháp nháp gì đó, hoặc là cười đùa vui vẻ, hoặc là hẹn nhau đi quán net.
Giang Niên cúi người, nhẹ nhàng ôm đống sách nặng nề của mình lên, lúc đứng lên thì nhìn thấy Chu Ngọc Đình đi đến, ánh mắt đang tìm kiếm trong lớp học, đại khái là đang tìm người nhờ chuyển sách.
Lúc gặp thoáng qua, Chu Ngọc Đình gọi hắn lại.
“Giang Niên, có thể giúp tớ chuyển sách không, nặng quá, tớ không chuyển nổi.”
-Khi một người khác phái yêu cầu bạn giúp đỡ, trên danh nghĩa thì hai người vẫn bình thường, nhưng thực tế hai người đã tách ra, thì tốt nhất nên giả bộ như không nghe thấy!
Giang Niên ngoảnh mặt làm ngơ, bước hai bước mới quay đầu lại: “Hả? Cậu gọi tôi à?”
“Ừm, có thể giúp tớ chuyển sách không?” Chu Ngọc Đình nói, có lẽ do thi vào ngày cuối tuần, nên nàng mặc một chiếc váy trắng: “Thuận tiện chuyển giúp Oánh Oánh luôn.”
Tôn Oánh Oánh là bạn thân nhựa plastic với Chu Ngọc Đình, nàng có ý với Lưu Phi Bằng.
“A, vì sao không tìm Lạc Trì giúp?” Giang Niên lườm nàng một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Lạc Trì nhất định là rất tình nguyện giúp cậu chuyển sách đấy.”
Chu Ngọc Đình nghe vậy thì cứng lại, nàng đương nhiên biết Lạc Trì sẽ giúp nàng, nhưng Lạc Trì quá phiền, Giang Niên sẽ không lải nhải nhiều, với lại cũng đẹp trai hơn.
Mặc dù Chu Ngọc Đình sẽ không cân nhắc việc tìm một người bạn trai nghèo như Giang Niên, nhưng nếu có thêm một ‘liếm chó’ đẹp trai như Giang Niên, vậy cũng có thể nâng cao giá trị của nàng.
“Lạc Trì quá đáng ghét, cho nên mới tìm cậu nha.”
Giang Niên ban đầu định nhắc đến vụ sinh nhật kia, mượn cơ hội này để chế giễu nàng, nhưng nghĩ lại mình sắp chuyển lớp rồi, còn phí nước bọt làm gì.
Làm một nữ sinh khóc, mình thắng cũng không vẻ vang gì.
“Ồ.”
Hắn lạnh nhạt đáp lại, ôm sách xoay người rời đi.
Chu Ngọc Đình đứng đó, vốn cho rằng Giang Niên sẽ để sách xuống và quay lại giúp mình, kết quả chờ nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Giang Niên đâu, chạy ra ngoài xem thì suýt nữa tức đến méo mũi.
Giang Niên đi qua lớp bên cạnh, giúp một nữ sinh chuyển sách.
Nàng thề, sau này sẽ không thèm liếc mắt nhìn Giang Niên nữa, cũng sẽ không nói một câu nào với hắn nữa, tưởng rằng làm vậy thì mình sẽ lo được lo mất sao!
…