Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Thiển Thiển đỏ mặt, đánh nữ sinh cùng bàn một cái.
“Đừng nói lung tung.”
Giang Niên thì không quan tâm lắm, hắn trực tiếp tiến vào lối đi nhỏ. Đầu tiên là chào hỏi bạn cùng bàn của Từ Thiển Thiển, hai ba câu đã làm cô bạn này vui vẻ cười khanh khách.
Lợi ích của việc lăn lộn trong nhóm chính là giỏi giao tiếp.
Nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều, ngoại trừ bạn cùng bàn của Từ Thiển Thiển, thì không ai quan tâm đến nam sinh học lớp bình thường như hắn.
Cũng không phải nói là kỳ thị, hiện thực chính là như vậy, trường học là một nơi nói chuyện bằng thành tích, hoặc là hoàn cảnh gia đình. Chỉ cần một trong hai thứ nổi trội, thì đều sẽ được hoan nghênh.
“Cậu đến đây làm gì?”
“À à, có đề toán muốn hỏi…” Giang Niên viết bài toán lên bản nháp của nàng.
Toán học, không biết chính là không biết, chỉ có thể hỏi nhiều.
Từ Thiển Thiển vén tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn thoáng qua.
“À, bài này cần dùng…”
Nữ sinh ngồi cùng bàn với Từ Thiển Thiển là Tống Tế Ngọc, đôi mắt long lanh đảo qua cặp đôi đẹp trai xinh gái là Giang Niên và Từ Thiển Thiển, khóe miệng không khỏi hơi cong lên.
Cuối cùng, Giang Niên hỏi thêm một câu: “Chu Hải Phi là ai?”
Từ Thiển Thiển chợt nhíu mày, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp.
“Tổ ba, hàng thứ năm, ngồi sát tường, đeo kính… Đừng nhìn chằm chằm vào con gái người ta, Giang Niên, cậu là heo à?”
Giang Niên chỉ nhìn lướt qua, đó là một cô nàng đeo kính, nhìn qua gầy tong teo, đang cúi đầu làm bài, tóc che khuất nửa bên mặt, nên không nhìn rõ.
Dường như cảm ứng được, cô nàng đeo kính cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Ánh mắt chạm vào mắt của Giang Niên, để lộ một khuôn mặt phổ thông, sau đó lại cúi đầu như không có chuyện gì.
Chờ Giang Niên rời đi.
Tống Tế Ngọc chọc chọc eo bạn cùng bàn: “Này, Thiển Thiển, hai cậu lớn lên cùng nhau à?”
“Coi như thế đi.”
“Mình nghe nói khi Lý Bạch cưới ‘thanh mai’, đêm động phòng không dám quay đầu lại, có lẽ là vì quá xấu hổ.” Tống Tế Ngọc nói làm cho Từ Thiển Thiển đỏ mặt.
“Cậu nói gì đó!”
“Lý Bạch nha.” Tống Tế Ngọc ra vẻ vô tội, trong mắt ôm ý cười: “Sao, cậu cho rằng mình đang nói đến ai, chẳng lẽ nói đến cậu…”
“Tống Tế Ngọc, cậu muốn chết à!!!!”
Giang Niên về lớp, đối với nhiệm vụ của hệ thống, hắn tạm thời không có biện pháp gì. Người ta ngay cả nói chuyện với Từ Thiển Thiển cũng không nói, hắn có thể làm gì?
Biện pháp trực tiếp nhất chính là biến Từ Thiển Thiển thành danh hoa đã có chủ, giới hạn chỉ một người biết (Chu Hải Phi).
Nhưng loại chuyện này chỉ có thể tưởng tượng, tục xưng ‘tự sướng’.
Trước cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Liên tiếp ba ngày, Giang Niên đều tập trung vào bổ túc toán học.
Cuộc thi tháng đầu tiên của lớp 12, tục xưng kiểm tra khảo sát, ngày mai sẽ bắt đầu.
So với 5000 đồng của hệ thống, thì chuyện này rõ ràng là quan trọng hơn.
Hắn không muốn ở lại lớp này nữa, bài kiểm tra khảo sát này có quyền đổi lớp. Đám người đứng chót lớp trên sẽ đổi cho đám người top đầu lớp bình thường, đây là quy tắc ngầm được thừa nhận.
Về phần tại sao không bổ túc vật lý, nói thật, người ra đề môn vật lý này có chút thích đùa ác, trong lớp có rất nhiều nhân tài chỉ thi được vài điểm.
Thành tích vật lý của hắn cũng không kém lắm, trình độ khoảng 60 điểm, nên không cần lãng phí thời gian.
“Giang Niên, sao lại bắt đầu học tập rồi?” Lạc Trì mặt bựa nhích lại gần, ngồi trước mặt hắn lại nở nụ cười dâm đãng: “Bị cái gì kích thích à?”
Giang Niên ngẩng đầu, suy tư nên đáp lại thế nào, cũng không thể nói là tôi muốn rời xa đám bitch các cậu nha.
“Ồ, không có gì, học chơi thôi.”
“Mạnh miệng, đây là đặc thù điển hình của việc thất tình.” Lạc Trì có vẻ ngoài như cây gậy trúc, giọng nói lại như vịt đực giống Quả Bảo Bảo trong ‘thiên hạ vô tặc’: “Vẫn nhớ chuyện kia à?”
Giang Niên mỉm cười, ngoài miệng nói không sao, trong lòng lại đang chửi mẹ cả đám.
“Mọi người chỉ nói đùa thôi, tìm cơ hội nói rõ là được rồi.” Lạc Trì bắt chéo chân, cười hì hì nói: “Thiếu một người, không quen lắm. Như vậy đi, chờ thi xong, Chu Ngọc Đình nói tối đi ăn nướng, cậu đi không?”
Giang Niên không ngẩng đầu: “Không đi!”
Lạc Trì thấy mất mặt, trực tiếp rời đi.
Giang Niên ngồi trước bàn, tay nắm chặt bút. Chợt nhớ đến chuyện trước kia, cảm thấy mình quá ngu, sao lại chơi với đám người này chứ.
Nói cho cùng, đám người này tập hợp với này, đơn giản chỉ là trang bức, tùy tiện đánh giá người khác.
Nếu tâm trạng không vui, một giây sau được người có lòng tốt hỏi thăm, cũng sẽ mặt lạnh đáp lại.
Đám người này còn rất tôn sùng loại tính cách đột nhiên đổi mặt lạnh này, tự cho rằng rất ngầu. Trong lòng còn mang theo cảm giác ưu việt, đúng là mắt chó coi thường người khác.
Nói cho cùng chính là ngu xuẩn, chơi với loại người này, sớm muộn gì cũng biến thành ngu xuẩn.
Hít sâu một hơi, Giang Niên tiếp tục ôn tập.
Hôm sau, thời gian kiểm tra khảo sát đã điểm.
Lớp 10 được nghỉ cuối tuần, các phòng học được trưng dụng làm phòng thi cho lớp 12. Bởi vì liên quan đến chuyện chia lớp, nên trường học rất coi trọng bài kiểm tra này, giám thị rất nghiêm ngặt.
Giang Niên cầm túi văn phòng phẩm đi tìm phòng thi của mình.
Bài kiểm tra này hoàn toàn tham chiếu theo cuộc thi đại học, đầu tiên là môn văn, khoảng cách giữa các bàn rất xa.
Bàn trước là một nữ sinh điềm đạm nho nhã mặc đồng phục hè, cánh tay trắng nõn.
Lúc truyền bài thi xuống, nữ sinh xoay người lại, khuôn mặt xinh dẹp, mặt mày dịu dàng ngoan ngoãn, mặc quần jean phối hợp với áo trắng đồng phục hè, khiến làn da rất trắng.
Lúc đưa đề thi, hai bên tóc mái rủ xuống như bút lông, tựa như đang phác họa ra một khung cảnh mát mẻ cắt đứt cái oi ả của mùa hè.