Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Chỉ một vậy lát thôi, hiệu quả đã gần bằng tu luyện hai ngày mà không dùng đan dược, thậm chí còn hơn."

Quý An vô cùng phấn khởi, nếu có đủ linh thạch, hắn có thể tu luyện cả ngày như sư huynh Lưu Ngọc rồi.

Chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã thấy hô hấp dồn dập.

Một ngày bằng cả tháng của người khác, dùng linh thạch đổi lấy thời gian, quá hời!

Ngụy Tùng Niên hơi ngạc nhiên, không đúng, sư đệ mới Luyện Khí tầng bốn, lẽ ra hiệu quả luyện hóa linh lực phải tốt hơn chứ.

Chẳng lẽ, tư chất của sư đệ cực kém, chỉ là hạ phẩm mà thôi?

Cũng không đúng, tông môn không thu đệ tử tư chất hạ phẩm, chỉ có một khả năng, tư chất sư đệ vừa vặn đạt trung phẩm.

"Ừm ừm!" Ngụy Tùng Niên khẽ hắng giọng, cười nói: "Khi tu vi tăng lên, hiệu quả của Nhiếp Linh Trận cũng sẽ giảm dần, nhưng vẫn đủ cho đệ tử Luyện Khí kỳ sử dụng."

Hắn thu trận bàn lại, rồi lấy từ túi trữ vật ra một ngọc giản, đưa cho Quý An:

"Sư đệ, hãy cất kỹ trận bàn. Ngọc giản này ghi lại pháp quyết điều khiển pháp trận, chỉ là một cách ứng dụng linh lực đơn giản, nhìn là hiểu ngay."

Quý An nhận lấy, cầm ngọc giản dán lên trán.

Một lát sau, hắn bỏ ngọc giản xuống, cười nói:

"Quả thực rất đơn giản, đa tạ sư huynh, giờ chúng ta có thể tính toán sổ sách rồi."

Hắn đặt cái bọc xuống bàn, mở ra, đẩy linh thạch qua phía đối phương, lại đưa phù giấy, phù mực lên trên đó.

Ngụy Tùng Niên xoa xoa tay, hắn thích nhất cảm giác kiểm kê vật tư, cảm giác này cũng tuyệt vời như khi bán được hàng vậy.

Rất nhanh, hắn đã kiểm kê xong mọi thứ, cười híp mắt nói:

"256 lá phù giấy nhất giai hạ phẩm, 112 lá trung phẩm, 10 bình phù mực hạ phẩm, ừm..."

Hắn nhanh chóng tính nhẩm, báo một con số:

"Tổng cộng trị giá 1566 linh tinh, thu hoạch lần này của sư đệ đủ để khiến cho mấy lão linh nông cũng phải ghen tị."

"Ghen tị gì chứ, ghen tị ta không có bản sự giữ lại linh tinh à?"

Kỷ An bật cười, hắn đẩy linh thạch cho đối phương, nói thêm:

"Tổng cộng 17 linh thạch 85 linh tinh, sư huynh kiểm tra đi. Như cũ, lấy 10 phần nguyên liệu phù mực, 24 viên Bích Ngọc đan. Ừm, khoan đã, không đúng! Chờ chút."

Hắn lại lấy ra năm viên linh thạch, có chút ngại ngùng nói:

"Nếu trong tay không có linh thạch, thì coi như ta không công mua về cái Nhiếp Linh Trận rồi, năm viên linh thạch này không thể đưa sư huynh được."

Mua pháp trận về mà để không ba tháng thì lãng phí quá! Ít nhất cũng phải hưởng thụ mười canh giờ chứ.

"Sư đệ nói rất có lý."

Ngụy Tùng Niên không hề tỏ vẻ khó chịu, đối phương kiếm được linh thạch ở chỗ hắn rồi lại tiêu hết ở chỗ hắn, đúng là khách hàng cực phẩm, phải giữ mối quan hệ thật tốt.

"Sư đệ, sau khi trừ tiền mua nguyên liệu, ngươi còn lại 1901 linh tinh."

"Mười chín viên linh thạch này đều thuộc về sư huynh, tính cả ba viên linh thạch đặt cọc, ta còn nợ sư huynh hai mươi ba viên linh thạch. Ta định dành ra nửa năm để từ từ trả cho sư huynh, một linh tinh lẻ kia thì khỏi cần."

Quý An hiếm khi hào phóng, vung tay lên đầy khí phách.

Hắn cảm thán uy tín của mình ở chỗ đối phương càng ngày càng cao, vậy mà có thể nợ tới hơn hai mươi viên linh thạch.

Ừm, phải cố gắng hơn nữa mới được.

"Ta không vội, sư đệ cứ từ từ trả cũng được, đừng để ảnh hưởng đến việc tu hành của mình là được."

Ngụy Tùng Niên cất linh thạch, cười nói:

"Ta xuống tìm Lương Khâu, bảo hắn làm cho chúng ta một con linh ngư ăn. Hắc, một cá bốn món, không lãng phí chút nào."

Hắn bước ra khỏi phòng, trong lòng tính toán:

"Hai mươi ba linh thạch không phải là con số nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến việc xoay vòng linh thạch của mình, phải tìm lão Hoàng mượn chút linh thạch mới được."

…. 

Tu tiên không kể năm tháng, thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Quý An an định tu hành bên Bích Thủy hồ của Kim Linh Tông, thoáng chốc đã ba năm, đến kỳ khảo hạch.

"Tiểu khảo ba năm sau khi nhập môn, Lưu Ngọc, mười bảy tuổi, trồng linh điền không mẫu, Luyện Khí tầng chín, đánh giá Giáp Trung."

Vị tu sĩ lớn tuổi phụ trách khảo hạch cười ha hả, chắp tay nói:

“Chúc mừng Lưu sư điệt, sau khảo hạch là thời gian các sư huynh chọn đệ tử. Sư đệ nhập môn ba năm đã có thành tựu này, chắc chắn sẽ được các sư huynh tranh giành. Có lẽ không lâu sau, ta phải gọi ngươi một tiếng Lưu sư đệ rồi."

Trong lòng vị tu sĩ này thầm cảm thán, người này hẳn là đệ tử đích hệ của Lưu gia ở Thanh Bình Sơn, được gia tộc cung dưỡng khổ tu ba năm, Trúc Cơ Đan chắc đã chuẩn bị sẵn.

Đệ tử như vậy, các sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ chắc chắn tranh nhau. Chỉ cần bái sư, đệ tử lại có thể đột phá Trúc Cơ, sư phụ sẽ được tông môn ban thưởng, đôi bên cùng có lợi.

Lưu Ngọc ôn hòa cười, chắp tay đáp lễ:

"Sư thúc quá lời, vãn bối tự biết phải cố gắng tu luyện, mong có thể góp chút sức mọn cho tông môn. Xin hỏi quý danh của sư thúc là gì?

"Không dám không dám, ta họ Trương, tên một chữ Phàm."

Tu sĩ vuốt mái tóc trắng như tuyết, tự giễu:

"Người như tên, tầm thường quá mức, uổng phí nửa đời người."

Hắn khổ tu một trăm năm mươi năm, đến nay cũng mới chỉ là Trúc Cơ tầng ba, đời này mà lên được Trúc Cơ trung kỳ thì đúng là tổ tông phù hộ.

Lưu Ngọc rất có thể sẽ thành Trúc Cơ trước hai mươi tuổi, dù không bằng đám tiên mạch trời sinh kia, nhưng đi đến Trúc Cơ hậu kỳ là chuyện mười phần chắc chín.

Nếu cơ duyên không tệ, biết đâu còn có thể tiến lên Triều Nguyên kỳ, ngắm cao sơn chi cảnh.

Lưu Ngọc hơi ngượng, không đáp lời.

Trương Phàm nhanh chóng dằn xuống cảm xúc phức tạp, bao năm qua, hắn cũng đã nhìn rõ thực tại.

Chỉ mong ở lại tông môn tích cóp nhân mạch linh thạch, lo liệu đủ bề, chỉ mong cho con cháu có được xuất thân tốt hơn.

Hắn hắng giọng, nói:

"Người tiếp theo là ai?"

Quý An bước lên, khẽ khom người:

"Đệ tử Quý An, bái kiến thượng sư."

Hắn chỉ vào linh điền gần đó, cười bồi:

"Đây là linh điền do đệ tử khai khẩn."

Trương Phàm nhướng mày, ngờ vực hỏi:

"Một mình ngươi khai khẩn hết đấy à?!Ta thấy khí tức của ngươi mới đạt đến Luyện Khí tầng sáu, nơi đây có đến mười mẫu linh điền, chắc gì đã trông nom xuể!”

"Nếu giả dối lừa gạt tông môn, ha ha, xem ra khó tránh khỏi một chuyến xuống mỏ rồi."

Hắn kín đáo liếc nhìn lão Hoàng một cái, tuổi của đối phương sắp bị trục xuất khỏi tông môn, rất có thể đã âm thầm giúp đỡ Quý An.

Theo hắn thấy, tư chất của đệ tử Linh Nông tương đối kém, việc Quý An có thể đạt tới Luyện Khí tầng sáu trong vòng ba năm đã chứng tỏ tư chất không hề tệ.

Có lẽ là do có hiềm khích với ai đó nên mới bị đẩy đến Bích Thủy hồ trồng linh mễ.

Quý An không hề biện giải, thi triển Tiểu Vân Vũ Thuật, pháp ấn trong tay múa ra tàn ảnh, sương mù trắng xóa điên cuồng hội tụ, chớp mắt đã hình thành một đám mây linh rộng năm mẫu.

Những sợi mưa như tơ bạc rơi xuống, hơi nước mờ ảo bốc lên, linh điền tựa chốn tiên cảnh.

"Tiểu Vân Vũ Thuật cấp độ viên mãn! Ngộ tính của sư đệ thật tốt!"

Lưu Ngọc khẽ kêu lên một tiếng, tuy đây chỉ là một pháp thuật trồng trọt sơ cấp, nhưng chỉ tốn ba năm đã luyện đến viên mãn, có thể thấy ngộ tính của vị sư đệ này đối với pháp thuật hệ Thủy kinh người đến mức nào.

Chẳng lẽ là thể chất đặc biệt?

Trương Phàm đưa tay vào màn mưa, lặng lẽ cảm nhận luồng khí tức đặc biệt kia, mỉm cười gật đầu.

"Tiểu Vân Vũ Thuật viên mãn, thảo nào."

"Quý An, ba năm tiểu khảo, Luyện Khí tầng sáu, khai khẩn mười mẫu linh điền, đánh giá Giáp hạ. Đáng tiếc, nếu ngươi đột phá Luyện Khí hậu kỳ thì hạng Giáp trung khó thoát."