Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Lão Hoàng, ngươi có phải cao thủ không?"
Lão Hoàng mang theo vẻ "e thẹn" mà nếu đặt trên mặt một cô nương xinh đẹp mới động lòng người, gật gật đầu.
Từ Phượng Niên lại hỏi: "Loại rất cao ấy?”
Lão Hoàng dường như càng thêm ngượng ngùng, ngượng nghịu hơi quay đầu đi, rồi lại gật đầu.
Từ Phượng Niên nghĩ đến cảnh tượng bi tráng vừa bị một đám người cầm mâu gỗ, dao củi đuổi đánh, cố nén ý định đánh người, lại hỏi: "Cao bao nhiêu?"
Lão Hoàng chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới giơ tay lên ra hiệu, trông có vẻ cao ngang với Thế tử điện hạ, ngay sau đó lại hạ thấp xuống một chút.
Thế là Từ Phượng Niên vốn còn ôm chút may mắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thế nên, Từ Phượng Niên hoàn toàn có lý do để oán giận Đại Trụ Quốc. Ngoài việc quên sắp xếp cao thủ làm hộ vệ, ông ta chẳng những không dạy hắn đạo lý đơn giản là hành tẩu giang hồ chớ mang vật báu, mà còn xúi giục Từ Phượng Niên rằng:
"Con trai à, ra ngoài, việc đầu tiên là phải giữ mạng. Nè, mặc cái bảo giáp Ô Quỳ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm này vào. Đôi bao tay làm từ tơ do Băng Tằm ói ra máu mà dệt thành này cũng đeo vào. Ở đây còn có ba bốn cuốn bí tịch tuyệt thế tương tự như ‘Thượng Thanh Tử Dương quyết’ trấn giáo của Võ Đang, cầm hết đi, toàn hàng tốt đấy. Con mà ném bất kỳ cuốn nào ra giang hồ cũng có thể gây nên một trận gió tanh mưa máu. Con tranh thủ luyện thử xem, biết đâu ngày mai thành cao thủ rồi. Thấy chưa, cha thật lòng thương con lắm đấy. Cầm hết ngân phiếu đi, mấy miếng ngọc bội treo bên hông con cũng đáng giá mấy trăm lạng vàng, hết tiền thì tìm tiệm cầm đồ mà bán, ăn ngon mặc đẹp không thành vấn đề."
Ban đầu Từ Phượng Niên còn thấy quả thực không tệ, chuyến du ngoạn thế này đúng là một con đường bằng phẳng, không lo tiêu tiền như nước, lại có thể làm quen với mỹ nhân phong vận khác nhau ở khắp nơi, kết giao với hào kiệt danh chấn thiên hạ, cùng các đại hiệp có tiếng tăm trong võ lâm xưng huynh gọi đệ, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Nhưng sau đó mới biết, mình vốn chỉ là một con cừu béo mặc người ta làm thịt, ai thấy cũng mến, ai thấy cũng vồ. Mẹ kiếp, đến cuối cùng, công dụng duy nhất của những bí kíp đó là xé ra để chùi đít.
Chỉ còn lại nửa cuốn «Thôn Kim Bảo Lục» nhìn ngang nhìn dọc nhìn nghiêng đều như thiên thư, cuối cùng cũng có đất dụng võ. Trên đường về, hắn đã gặp được Bạch Hồ Nhi mặt đẹp hơn bất kỳ hoa khôi nào ở Lăng Châu. Gã là người biết hàng, đồng ý nhận nửa bộ «Thôn Kim Bảo Lục» để hộ tống hắn về Lăng Châu.
Nửa năm đó, Từ Phượng Niên khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ chân chính không có ác niệm, trăm phương ngàn kế lấy lòng, nhưng chẳng hiểu sao Bạch Hồ Nhi lại chẳng thèm đoái hoài đến hắn. Ngay cả đi đường cũng cố tình kéo ra một khoảng cách rất xa, trừ khi gặp phải đám cướp đường không có mắt, nếu không tuyệt đối không nói lời thừa.
Từ Phượng Niên đi vào chuồng ngựa, lấy một ôm cỏ cho con ngựa què, khẽ thở dài:
"Hồng Thố à Hồng Thố, nếu để nhị tỷ thấy một con Hãn Huyết Bảo Mã tốt thế này bị dày vò ra nông nỗi này, e là ta sẽ bị cốc cho mấy cái vào đầu mất.”
Ba năm nay, một con chim ưng, một con ngựa, cộng thêm một lão bộc may mà mắt chưa lòa hẳn, chính là tất cả của hắn.
Từ Phượng Niên cho ngựa ăn một lúc, nghĩ đến tin mật thám trong phủ truyền đến nói Bạch Hồ Nhi vẫn còn nán lại trong thành, bèn chuẩn bị ra khỏi vương phủ tìm chút thú vui đã lâu không có. Gã này lúc hắn sa cơ thất thế thỉnh thoảng lại châm chọc hắn một câu "Nếu ngươi là công tử ca con nhà thế gia thì ta là đàn bà", Từ Phượng Niên không có lý do gì mà không đi khoe khoang một phen.
Trước kia, chỉ cảm thấy dựa vào lá cờ lớn mang chữ Từ của phụ thân mà cáo mượn oai hùm là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bây giờ vẫn nghĩ vậy, chỉ là có thêm mấy phần trân trọng, dù sao cũng đã trải qua hơn hai năm sống không bằng chết, mới biết củi gạo dầu muối của thế gian này chẳng hề rẻ.
Lão Hoàng và thế tử điện hạ đã sớm ăn ý. Dường như biết là sắp ra ngoài ăn chơi trác táng, lão liền xoa xoa tay, làm một động tác uống rượu.
Từ Phượng Niên hiểu ý cười ha hả:
"Yên tâm, sẽ không quên mời ngươi uống vò Hoa Điêu ngon nhất, đắt nhất đâu, đi nào!"
Từ Phượng Niên vừa cùng lão phu chăn ngựa ra khỏi chuồng đã thấy vị lão đạo sĩ mà có nói là thần tiên cũng có người tin. Không cần đoán, chắc chắn lão lừa đảo này đến cầu mình thuyết phục đệ đệ đi Long Hổ sơn học nghệ.
Mười hai năm trước chính Từ Phượng Niên đã thả chó cắn lão đạo này. Do mẫu thân lúc sinh thời tín Phật, thế tử điện hạ không tin vào trò thiên mệnh này nên đối với tăng lữ vẫn còn chút tôn trọng, nhưng hễ thấy thuật sĩ bói toán trên phố là y như rằng sẽ đập nát sạp hàng, lão đạo Long Hổ sơn này cũng coi như vận rủi.