Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 12. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 12

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên ngồi thẳng dậy, lấy một vốc mồi từ chiếc chậu lưu ly điêu khắc phượng hoàng, ném ra hồ nước bên ngoài lan can, dẫn dụ vô số cá gấm nhảy lên khỏi mặt nước. Nhìn cảnh tượng linh động này, Thế tử điện hạ quay lưng về phía Khương Nê cảm khái: "Đó chắc chắn sẽ là phong cảnh động lòng người nhất thiên hạ."

Thế tử họ Từ ném vài vốc mồi, xem chán cảnh cá gấm quẫy đạp, bèn vỗ tay đứng dậy. Vốn dĩ Khương Nê đã chuẩn bị sẵn khăn gấm thấm nước ấm để hắn lau tay, nhưng Từ Phượng Niên lại không nhận. Ba năm rèn luyện, từ xa hoa sang giản dị đã khó, nhưng từ giản dị trở lại xa hoa cũng cần một quá trình.

Hắn một mình rời khỏi Thính Triều đình, cuối cùng không quên quay người nhắc nhở: "Khương Nê tỷ tỷ, đừng nghĩ đến chuyện lẻn vào trong lầu hòng tiện tay chôm một cuốn võ học bí kíp nhé. Tỷ cũng biết đấy, bất kỳ một lão nô giữ gác nào bên trong không phải là thứ mà một tấm thần phù trong tay áo của tỷ có thể đối phó được đâu. Lũ lão già này không biết thương hương tiếc ngọc như ta đâu. Nữ nhi gia, hồng tụ thiêm hương, tay ngà mài mực thì tốt biết bao. Ta đi đây, đừng trừng ta nữa, lần đầu tiên nhìn thấy tỷ, ta đã biết mắt Khương Nê tỷ tỷ rất đẹp rồi."

Trêu chọc thị nữ xong, Từ Phượng Niên đi về phía chuồng ngựa chỉ dành riêng cho hắn và nhị tỷ. Dọc đường thấy tỳ nữ xinh đẹp, hắn đều không quên đưa tay ôm eo, sờ tay nhỏ. Nếu ai có nhan sắc nổi bật hơn một chút, đương nhiên hắn không quên cọ cọ vào bộ ngực đầy đặn của các nàng, gọi một tiếng tỷ tỷ muội muội rồi buông lời trêu ghẹo: "Ối, chỗ này lại thêm mấy lạng thịt, đi đường coi chừng mệt đấy nhé”, khiến một tràng cười duyên e thẹn như chuông bạc vang lên.

Từ Phượng Niên đến chuồng ngựa có mức độ xa hoa lộng lẫy còn hơn cả phủ đệ của phú hộ thông thường, bên trong tạm thời chỉ có một con ngựa què màu táo đỏ cô đơn lẻ loi.

Lão Hoàng, người hầu đã làm mã phu cho vương phủ nhiều năm, đang nói chuyện phiếm với con ngựa. Thấy Thế tử điện hạ đã cùng mình nương tựa ba năm, lão quen thói toe toét cười ngây ngô, để lộ hàm răng sún mất hai chiếc cửa trông thật tức cười.

Từ Phượng Niên đảo mắt, kinh ngạc hỏi: "Lão Hoàng, cái hộp của ngươi đâu, sao không đeo nữa?"

Lão Hoàng có lẽ là người Thục, cái giọng Tây Thục không được lòng người trong vương triều này làm sao không sửa được. Tây Thục nhỏ bé, binh lính cả nước chưa đầy sáu vạn, năm xưa cũng chung số phận bị Bắc Lương Vương diệt quốc như Tây Sở hoàng triều, nhưng lão Hoàng lại đáng yêu hơn Khương Nê kia nhiều, rất mực an phận thủ thường.

Ba năm du ngoạn mấy ngàn dặm thê thảm, nếu không có lão Hoàng biết câu cá, trèo cây, trộm gà bắt chó, còn tay cầm tay chỉ Từ Phượng Niên đan giày cỏ thì vị Thế tử này đã sớm chết đói nơi đất khách quê người.

Trên lưng lão bộc đeo một cái tay nải bọc vải rách, bên trong chỉ đựng một chiếc hộp dài bằng gỗ tử đàn, đánh chết lão không chịu mở ra cho Từ Phượng Niên xem huyền cơ bên trong. Ban đầu Từ Phượng Niên còn tưởng đó là Toàn Cơ hạp nổi danh trên giang hồ dùng để chứa thần binh lợi khí, nghĩ bụng cha mình dù sao cũng sẽ phái một cao thủ tuyệt thế đi theo. Nhưng khi lần đầu gặp phải thổ phỉ, thấy lão bộc này chạy còn nhanh hơn cả mình, trông chẳng khác gì con chó mất chủ, hắn liền hoàn toàn nguội lòng.

Mỗi lần dụ dỗ lão Hoàng mở hộp ra, lão mã phu đều chỉ lắc đầu cười ngây ngô. Từ Phượng Niên đành phải chửi đổng một câu, có phải ta bắt vợ ngươi cởi truồng cho ta xem đâu.

Có một lần ở quận Thanh Hà, Từ Phượng Niên nhân lúc lão Hoàng đi đại tiện, không nén nổi tò mò, lén lút nghiên cứu một hồi nhưng chẳng tìm ra manh mối, chỉ cảm thấy cái hộp vừa cầm lên đã lạnh buốt thấu xương. Kết quả, lúc lão Hoàng trông thấy, ánh mắt phải gọi là u oán, còn đáng thương hơn cả thiếu nữ nhà lành bị hắn trêu ghẹo trên phố lớn Lăng Châu.

Sau đó không biết có phải gặp báo ứng không, ngày hôm sau Từ Phượng Niên liền bị cảm phong hàn. Chính lão Hoàng đã nấu thuốc, đun nước, trộm khoai lang về nướng, bận đến tối tăm mặt mũi. Suốt nửa tuần sau đó đều là lão mã phu cõng Từ Phượng Niên đi. Ấn tượng lớn nhất của hắn chính là bộ xương gầy trơ của lão Hoàng cấn vào người đến phát hoảng, đương nhiên, còn có vài phần cảm kích chưa nói thành lời.

Kể từ đó, Từ Phượng Niên không còn tơ tưởng đến cái hộp nữa, chỉ không tránh khỏi đôi lúc thoáng nghĩ, mong một ngày nào đó sẽ biết được bí mật nhỏ bên trong. Đương nhiên chỉ là bí mật nhỏ chẳng đáng bận tâm, một lão mã phu mà có bí mật động trời thì đúng là chuyện cười.

Đến nay Từ Phượng Niên vẫn nhớ như in, sau khi thoát khỏi sự truy sát của đám thảo khấu, hắn đã hỏi lão bộc: