Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

- Ngươi định lấy ba ngàn lượng đó đi đánh bạc tiếp đúng không?

Tên tiểu tử giật nảy mình, quỳ rạp xuống đất.

- Tha mạng! Tiểu nhân biết lỗi rồi. Vì tiền mà tiểu nhân đã phạm tội tày trời.

- Cụ Thiên Ba trực tiếp đưa tiền cho ngươi?

- Vâng.

Vừa dứt lời, Kiếm Thiên Phong rút kiếm, chém đầu tên tiểu tử đó.

Xoẹt!

Đây là lần đầu tiên hắn hạ sát ai đó kể từ khi hồi quy, mà hắn không cảm thấy gì đặc biệt.

Vì hắn đã từng tàn nhẫn giết chết những kẻ hắn cho là xấu xa. Giết gã khi gã chưa kịp cảm thấy đau đớn, đã là lòng thương xót cuối cùng hắn dành cho tên này.

Dù trước khi hồi quy, hôm nay cũng là ngày hắn chết. Đêm trước đại hội tỷ võ, gã ta đã bị đâm chết ở sòng bạc. Có lẽ là do Cụ Thiên Ba phái thích khách đến diệt khẩu.

Chuyện hạ độc vào thức ăn là chuyện không thể dung thứ. Tha một lần, sẽ có lần sau.

- Không phải ai khác, mà chính là thục thủ hạ độc vào thức ăn?

Lâm trù trưởng đau khổ quỳ xuống.

- Hãy để tiểu nhân đền tội, công tử.

- Sao ngươi lại thế? Đầu gối ngươi đang đau mà.

- Vì tiểu nhân phải chịu trách nhiệm.

- Sao lại là trách nhiệm của Lâm trù trưởng? Là trách nhiệm của kẻ hạ độc chứ?

- Mọi chuyện xảy ra trong bếp đều là trách nhiệm của tiểu nhân.

Kiếm Thiên Phong đỡ Lâm trù trưởng dậy.

- Lâm trù trưởng, chẳng lẽ phụ thân ta cũng phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện xảy ra ở bổn giáo, dù nó bất công đến đâu sao?

- Hả? Không … tuyệt đối không ...

- Vậy sao ngươi lại nói đó là trách nhiệm của mình? Thôi, đừng lảm nhảm nữa. Tối nay làm món miến gà cho ta. Lâu rồi ta chưa được ăn.

Mấy chục năm rồi hắn mới lại được thưởng thức món này.

- Nhưng … hôm kia ngài mới ăn mà ...

- Lâm trù trưởng, ta vẫn đang cầm kiếm đây này. Máu vẫn còn chảy trên tóc, thấy không?

- Tiểu nhân sẽ nấu thật ngon cho ngài.

Kiếm Thiên Phong ra khỏi bếp. Lý An đang chờ bên ngoài, vội vàng chạy đến.

- Là lỗi của thuộc hạ. Phận làm hộ vệ, thuộc hạ phải chịu trách nhiệm.

- Sao ai cũng đòi chịu trách nhiệm vậy? Mắc bệnh trách nhiệm à?

- Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.

- Được rồi. Loan tin trong giáo đi. Cụ Thiên Ba là kẻ chủ mưu, tên thục thủ hạ độc đã bị ta chém chết.

- Bên Huyết Thiên Đao Ma chắc chắn sẽ phủ nhận.

- Cứ thử xem. Nơi này tai vách mạch rừng lắm.

Những trù phụ trong bếp đều đã chứng kiến, phủ nhận cũng vô ích.

- Suốt ngày làm chuyện bẩn thỉu, thì kiểu gì cũng có tin đồn xấu thôi. Cứ loan tin đi. Làm sao cho đến cả chó trong bổn giáo cũng phải sủa ‘Tán Công! Tán Công!’ là được.

- Tuân lệnh!

- Đi thôi.

Lý An đi theo sau, cẩn trọng nói.

- Công tử … hôm nay thật sự khác quá ...

Nàng vừa là hộ vệ vừa là người thân cận nhất với hắn, nhìn ra sự khác biệt là điều hiển nhiên.

- Ngài còn nói đùa nữa. Bình thường làm gì có. Cử chỉ, lời nói, đều thay đổi rồi.

- Từ hôm nay, ta quyết định sống một cuộc đời khác.

- Sao đột nhiên công tử lại …?

- Thì là vậy đó. Ta không nghĩ con người dễ thay đổi đến vậy. Nhưng nếu có động lực, thì thay đổi là điều tất yếu. Ta biết việc này khó. Nên mới có câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ đúng không? Đi thôi.

Kiếm Thiên Phong không cho nàng thời gian hỏi về động lực của hắn.

- Tất cả những thứ này … đều cần thiết sao?

Lý An ngạc nhiên nhìn đống đồ đạc hắn chuẩn bị để đi săn cùng phụ thân. Hắn xếp lần lượt từng món đồ vào tay nải lớn, gật đầu.

- Đều cần thiết cả.

- Ta không biết ngài lại rành về cắm trại đến vậy.

‘Lý An à, chẳng có ai ở giáo từng cắm trại nhiều như ta đâu.’

- Đi cùng phụ thân mà, ta phải chuẩn bị kỹ càng chứ.

- Mong công tử và Giáo Chủ có khoảng thời gian vui vẻ.

- Liệu có được không?

Câu hỏi của hắn là thật lòng. Hắn tự tin nhiều thứ, nhưng không tự tin về mối quan hệ với phụ thân. Hắn thậm chí còn từng sống lâu hơn cả phụ thân …

- Sẽ được thôi. Chắc chắn là vậy.

Lý An mỉm cười, chào hắn.

- Chúc công tử ngủ ngon.

Nhưng đêm đó, hắn không ngủ ngon.

Hắn mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, hắn vẫn đang tìm kiếm nguyên liệu cho Hồi Quy Đại Pháp. Hắn lang thang khắp nơi, nhưng nơi đáng lẽ phải có nguyên liệu, lại trống không.

- Công tử, ngài ổn chứ?

Kiếm Thiên Phong nghe thấy giọng Lý An. Có lẽ trong mơ, hắn đã hét lên.

- Ta không sao. Chỉ là giấc mơ phiền toái.

- Ngài mơ thấy gì vậy?

- Để xem … nếu là ngươi, chắc là mơ thấy mình lại bắt đầu từ võ giả hạ cấp?

- Thôi thôi! Thà chết còn hơn.

Hắn ngồi dậy, nhìn gương đồng treo trên tường, lại thấy dung nhan thiếu niên của mình, như thể giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Trở về dáng vẻ thiếu thời này, thật tốt.

Đúng vậy, nếu có thể đón bình minh với dung nhan này, thì mỗi ngày gặp ác mộng cũng chẳng sao.

- Có vẻ ngài đang căng thẳng.

- Đồng hành cùng người đáng sợ hơn mãnh hổ, thì phải vậy thôi.

- Nếu là ta, chắc thở cũng không dám.

- Ta đi tắm. Chuẩn bị võ phục mới cho ta.

- Vâng.

Kiếp trước, mỗi khi mệt mỏi, hắn thường tưởng tượng về những việc sẽ làm sau khi hồi quy. Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đủ khiến hắn vui vẻ, vượt qua khổ cực.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện vừa hồi quy xong, hôm sau lại phải đi săn cùng phụ thân.

Hắn sẽ biết lựa chọn của mình đúng hay sai, sau khi chuyến đi săn này kết thúc.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn vác hành lý lên vai, chậm rãi bước về phía Thiên Ma Điện, nơi phụ thân đang chờ đợi.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]