Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cụ Thiên Ba rút kiếm ra, khí thế mạnh mẽ. Ngược lại, Kiếm Thiên Phong thong thả rút kiếm, rồi đặt xuống sàn. Nếu dùng kiếm, khả năng bị bại lộ sẽ rất cao.
Lại có tiếng la hét. Ma đồ vốn phớt lờ người khác, nhưng Cụ Thiên Ba không kìm được lửa giận.
- Ta sẽ không lấy mạng ngươi, dù sao ngươi cũng là con trai của Giáo chủ. Nhưng ít nhất, ta cũng phải chặt đứt một cánh tay của ngươi!
Vừa dứt lời, Cụ Thiên Ba lao đến, thu hẹp khoảng cách, chỉa kiếm về phía vai Kiếm Thiên Phong.
Soạt!
Kiếm Thiên Phong nhìn lưỡi kiếm lao tới, ngay khi sắp chạm vào vai, hắn nhanh chóng né tránh.
- Tốt! Tốt lắm!
Kiếm Thiên Phong không muốn cử động quá nhiều, nhưng cơ thể hắn phản ứng nhanh và mạnh hơn hắn tưởng. Hắn cảm giác như cơ thể đang nói với hắn: Ngươi quên rồi sao? Hiện tại ngươi còn rất trẻ.’
Hắn cảm thấy mình có thể chạy cả ngày, nghiền nát mọi thứ chỉ bằng một cái siết tay. ‘Ở độ tuổi này, nhịp tim của hắn cũng đập nhanh thật!’ Hắn vui đến mức muốn reo hò, nhưng không thể cười lớn được.
Thấy nụ cười của hắn, Cụ Thiên Ba càng thêm điên cuồng.
- Tên khốn! Ngươi còn cười được à?
Cụ Thiên Ba trợn mắt, vung kiếm chém tới. Hắn có thể vận nội công, nên không ngần ngại tấn công. Kiếm Thiên Phong cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Hắn né tránh lưỡi kiếm đang nhắm vào cánh tay mình.
Cụ Thiên Ba thở hổn hển.
Bốp!
Kiếm Thiên Phong tiến đến gần Cụ Thiên Ba đang lùi lại.
Hắn bắt đầu tấn công, tung ra những cú đấm liên hoàn. Cú đấm đầu tiên trúng mũi, cú thứ hai đủ mạnh để gãy xương sườn. Dù Kiếm Thiên Phong không vận nội công, nhưng Cụ Thiên Ba cũng đã luyện võ từ nhỏ, nên việc hắn không chịu nổi mấy cú đấm cũng không có gì lạ.
Nhưng đối thủ của hắn vẫn chưa dừng lại.
- Bàn tay này của ngươi … hạ độc ta đúng chứ?
Kiếm Thiên Phong hét lên, tóm lấy cánh tay Cụ Thiên Ba khi gã ngã xuống, nhảy lên, nắm chặt lấy cánh tay, rồi tung cú đấm chí mạng vào đầu gã.
Bốp!
Sức mạnh từ bàn chân đến toàn thân dồn vào cú đấm, khiến cánh tay Cụ Thiên Ba gãy vụn.
Rầm!
Cổ tay, khuỷu tay, vai, tất cả đều bị nghiền nát.
- Áaaaaaaa!
Không cần nghe tiếng hét thảm thiết, ai cũng thấy, cánh tay cầm kiếm của Cụ Thiên Ba đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Tiếng hò reo vang lên từ khắp nơi.
- Oaaaaaaaaaa!
Đám đông đều phấn khích vì trận đấu vừa rồi, không hề tầm thường, rất đáng xem.
Đám ma nhân đứng sau Huyết Thiên Đao Ma chỉ lặng lẽ quan sát, không biểu lộ cảm xúc gì, dù đệ tử của mình đã bại trận.
Giữa tiếng la hét và rên rỉ của Cụ Thiên Ba đang dần lắng xuống, Thiên Ma đứng dậy.
Bát Ma Tôn cũng đồng loạt đứng dậy.
Loạt xoạt.
Đám Ma nhân đồng loạt đứng dậy, bày tỏ lòng kính trọng với Đấng Tuyệt Đối.
Thiên Ma.
Kẻ mạnh nhất thời đại này.
‘À, hiện tại thì chưa.’
Thiên Ma nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu cơ thể Kiếm Thiên Phong.
Hắn rất sợ Thiên Ma. Hắn không ngờ mình lại dám nhìn thẳng vào mắt người. Liệu sau chuyện này, phụ tử họ có thể nói chuyện với nhau?
Suy cho cùng, trước đây, những gì hắn biết về Thiên Ma, chỉ là phỏng đoán của bản thân và lời đồn của người khác.
Hắn muốn nhắn nhủ với bản thân trong quá khứ ‘Khi đánh giá một mối quan hệ, đừng tự mình tưởng tượng, hãy dũng cảm đối mặt và lắng nghe đối phương. Câu trả lời không nằm ở chính mình, mà nằm ở đối phương.’
Nghĩ vậy, Kiếm Thiên Phong không né tránh ánh mắt Thiên Ma.
Ánh mắt đó không đáng sợ. Đó chỉ là ánh mắt của một người đang cố gắng bảo vệ quyền lực trước hàng vạn ma nhân đang dòm ngó vị trí của mình. Đó là lý do vì sao Thiên Ma luôn thẳng thắn và nhẫn tâm. Giờ hắn mới hiểu được điều mà trước kia hắn không thấy.
- Điều ước là gì?
Giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm của Thiên Ma vang lên, không cần nhấn mạnh, nhưng đủ lớn để mọi người nghe thấy. Trong đó còn ẩn chứa sức mạnh khiến người khác phải e sợ.
Mọi người đều chờ đợi câu trả lời của hắn. Đặc biệt là Bát Ma Tôn, dường như rất quan tâm đến điều ước của Kiếm Thiên Phong.
- Điều ước của con là ...
Hôm nay, hắn quyết định làm theo trực giác.
- … con muốn được đi săn cùng người.
Thiên Ma ngạc nhiên. Đám ma nhân phía dưới xì xào bàn tán. Kiếm Thiên Phong cũng không ngờ mình lại nói ra điều ước ngớ ngẩn như vậy. Thiên Ma không muốn hắn kế vị, thì ít nhất cũng phải thỏa mãn hắn một điều gì đó chứ.
- Đi săn cùng ta?
- Vâng. Chỉ có con và Người. Con nghe nói khi còn trẻ người rất thích săn bắn, nên con muốn nhân cơ hội này học hỏi kinh nghiệm từ người.
Thiên Ma im lặng nhìn Kiếm Thiên Phong một lúc, rồi đáp:
- Được. Sáng mai xuất phát.
Nói xong, Thiên Ma rời đi.
Trên nền giấy trắng của Ma Giáo, Thiên Ma như một chấm đỏ bước đi đơn độc. Tất cả ma nhân đều cúi đầu, không một tiếng động.
- Đồ ngu. Làm tất cả chỉ để được điều ước như vậy ...
Hắn quay lại, thấy Cụ Thiên Ba đang được khiêng đi, cánh tay buông thõng.
- Xin lỗi, nhưng mà … tên ngươi là gì nhỉ?
Kiếm Thiên Phong gãi đầu.
Bị phớt lờ nãy giờ, Cụ Thiên Ba cuối cùng cũng lên tiếng.
- Ngươi … giết ta đi!
Nhưng trận đấu đã kết thúc, không ai khiêu khích hắn nữa, chỉ lạnh lùng rời đi.
‘Giờ ta đã hồi quy, cuộc sống yên ổn của các ngươi kết thúc rồi.’
Kiếm Thiên Phong thầm cảm tạ ông trời đã đưa hắn đến bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời. Hắn thật sự biết ơn Hồi Quy Đại Pháp.
- Thật sự … rất biết ơn.
Kiếm Thiên Phong ngước nhìn bầu trời xanh thẳm như tuổi trẻ của mình, mỉm cười rạng rỡ.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]