Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trở về từ chuyến đi săn, Kiếm Thiên Phong đến nơi luyện tập, rèn luyện lại những bí kíp phụ thân truyền dạy. Từ việc đưa khí tức vào gió, đến việc giải phóng nhiều luồng khí cùng lúc.
Vì không có nhiều thời gian, hắn chỉ ăn vài miếng khô bò thay bữa sáng rồi lại tiếp tục luyện tập. Càng luyện, hắn càng thấy rõ tầm quan trọng của kỹ thuật này. Phát hiện kẻ địch trước khi chúng ra tay đồng nghĩa với việc nắm giữ sinh mạng của chính mình.
Hắn luyện tập không biết mệt mỏi. Dù gì cũng đã trải qua một kiếp người, nếu hôm nay không chịu bước đi.
Vài ngày sau, hắn rời khỏi luyện võ trường. Giờ đây, hắn có thể dễ dàng truyền khí vào làn gió, không chỉ một mà đến ba, bốn luồng cùng lúc.
Lý An đang đợi hắn ở lối vào.
- Công tử, người nên nghỉ ngơi và dùng bữa đàng hoàng.
- Sao ngươi lại ở đây, lo lắng cho ta?
- Bảo vệ công tử là nhiệm vụ của thuộc hạ.
Xem ra, suốt thời gian ta luyện công, nàng ta vẫn cứ đứng canh ở đây. Với kẻ cứng đầu như hắn, e rằng chỉ có dùng biện pháp mạnh mới lay chuyển được.
- Việc canh giữ cánh cửa này thực sự có lợi cho ngươi?
- Ý công tử là gì?
- Nếu có kẻ bất ngờ tấn công ta, ngươi sẽ làm gì?
- Thuộc hạ sẽ liều mình bảo vệ công tử.
- Ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của ta khi ngươi bị một thanh kiếm nào đó đâm chết vì bảo vệ ta chưa? Ngươi nghĩ người ở lại như ta sẽ sống tốt? Hay là chúng ta đến tỷ võ đài so tài một trận?
- Thuộc hạ không nghĩ như vậy, nhưng ... dù sao công tử còn sống vẫn tốt hơn là chết. Hơn nữa, công tử cũng đâu có giỏi tỷ võ.
- Vậy thì sự hy sinh của ngươi là ích kỷ rồi.
Kiếm Thiên Phong không muốn xem sự hy sinh cao cả của nàng ta là ích kỷ. Nhưng nàng không nhất thiết phải bỏ mạng vì hắn. Điều đó thật vô nghĩa.
- Vâng, vậy từ giờ người cứ xem ta là kẻ ích kỷ, chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của bản thân là được.
- Này Lý An, ngươi thực sự muốn bảo vệ ta, phải không?
- Vâng.
- Vậy thì hãy bắt đầu luyện võ đi. Hãy dùng võ công của ngươi để bảo vệ ta, chứ không phải xông lên rồi để đối thủ giết chết. Như vậy thì vô ích thôi.
Nếu nàng mạnh mẽ hơn, nàng có thể tự bảo vệ chính mình. Nàng không đáp lại, như thể hắn đang nói đùa, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên từ xa.
- Này, tên khốn kia đâu rồi!
Hắn quay đầu lại, thấy ba người đang tiến về phía này. Bọn chúng đều là đệ tử Huyết Thiên Đao Ma.
- Hôm nay Nhị công tử không đến sao?
Bề ngoài, có vẻ như bọn chúng đến để xem hắn luyện tập đến đâu rồi.
‘Nhưng sao? Đám khốn này? Sao lại ở đây?’
À, hình như chúng không thấy hắn, vì thân hình Lý An đã che khuất mất rồi.
- Ngươi đã gặp đám khốn nạn này bao nhiêu lần rồi?
- Không sao đâu ạ, thuộc hạ gặp nhiều rồi cũng quen.
- Sao lại không sao? Lỡ có chuyện lớn xảy ra thì sao? Nếu gia môn ngươi bị kẻ thù tàn sát, đó có phải chuyện lớn không?
- Công tử! Thuộc hạ không sao đâu.
Lý An lo lắng hắn lại gây chuyện. Nếu hắn bị thương thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Lý An vì hắn mà bị thương thì hắn không thể chấp nhận được.
- Lý An, ngươi không cần lo lắng quá. Ta sẽ không vì ngươi mà gây ra chuyện có thể hủy hoại cuộc đời mình. Mọi người trên thế gian này đều như vậy, ai cũng cần phải tự thân chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Lúc này, đám người kia đã tiến lại gần hơn, Lý An vội vàng nói:
- Công tử, đám người này không có ý tốt, người nên tránh mặt đi ạ.
- Ừ, phải tránh chứ. Ong vò vẽ cũng phải tránh, cứt chó cũng phải tránh, sét đánh ngang tai của phụ thân cũng phải tránh. Nhưng bọn này thì không.
Ba nam nhân nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
- Hừ? Ta đoán không sai mà, quả nhiên Nhị công tử ở đây.
Kẻ vừa lên tiếng chế nhạo Lý An chính là Lương Đống, nhị đệ tử Huyết Thiên Đao Ma.
Kiếm Thiên Phong biết rõ Lương Đống là kẻ thế nào. Gã ta cũng chỉ là thứ rác rưởi không khác gì Cụ Thiên Ba và Tán Công Độc. Đều nổi tiếng là kẻ thích khinh người và hành hạ người khác về mặt tinh thần ...
Lúc này, ánh mắt hắn rơi vào tên đệ tử đẹp mã đứng cạnh Lương Đống.
Có lẽ gã là người trẻ tuổi nhất và cũng là người hiểu chuyện nhất trong số các đệ tử của Huyết Thiên Đao Ma. Nhưng cuối cùng gã lại tự sát vì không thể chịu đựng được sự bắt nạt tàn bạo của Lương Đống. Rốt cuộc bọn chúng đã tra tấn y dã man đến mức nào mới khiến gã phải tự tử như vậy?
Ngay lúc này, vẻ mặt của gã cũng không được tươi sáng cho lắm. Có vẻ là bị ép đến đây. Tên còn lại là tứ đệ tử, Kiếm Thiên Phong không nhớ rõ tên, nhưng hắn là một kẻ không tồi.
Ánh mắt Kiếm Thiên Phong lại hướng về Lương Đống.
- Dám xem thường hộ vệ ta, chẳng khác nào là xem thường ta.
- Xin lỗi, do ta không thấy Nhị công tử. Tại thân hình ả ta hơi ... to lớn.
- À, ý ngươi là có ta hay không có ta ở đây cũng không quan trọng, phải không?
- Ta đã bảo là không thấy Nhị công tử rồi mà.
Tên dốt nát này thậm chí còn không hiểu Kiếm Thiên Phong đang nói gì.
Có lẽ vì tuyên bố của phụ thân nên giờ đây tên này mới không coi hắn ra gì. Sau khi phụ thân tuyên bố bất cứ ai cũng có thể trở thành người kế vị, cái danh nhi tử của Thiên Ma cũng không còn quyền lực như trước.
Và gã lúc này chính là muốn khẳng định bản thân "không thua kém gì nhi tử Thiên Ma".
- Ngươi đến tìm ta?
- Đúng vậy.
- Ngươi cần gì?
- Công tử vẫn không biết? Ta còn tưởng ngài còn không biết học võ như thế nào.
- Vậy thì sao? Vậy nên các ngươi kéo đến đây để bảo vệ ta? Lý An, mau lấy chổi quét mấy thứ dơ bẩn này đi.
- Nhị công tử! Người nghĩ ta đang đùa với ngài?
- Ta với ngươi thì có gì để thân thiết gì mà nói chuyện nghiêm túc?
Có lẽ Lương Đống cảm thấy mình bị phớt lờ nên trở nên khó chịu. Thật buồn cười, kẻ chuyên đi chế nhạo và bắt nạt người khác, giờ đây lại bị hắn chế nhạo và xúc phạm.
- Nếu ngươi dám động đến người nào đó, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm!
- Công tử đã biết chuyện mình bị sư đệ của ta bỏ Tán Công Độc rồi chứ?
- Ồ, chắc các ngươi đã lên kế hoạch hết rồi chứ gì.
- Có nhất thiết phải nhấn mạnh như vậy không?
- Đừng nói nhiều nữa, hãy chính thức xin lỗi ta đi.
Kiếm Thiên Phong không biết bọn chúng đến đây làm gì, nhưng hắn cần một lời xin lỗi từ chúng.
Vì Huyết Thiên Đao Ma chưa chỉ định ai là đệ tử xuất sắc nhất, nên đám đệ tử của lão ta luôn cố gắng gây ấn tượng với sư phụ bằng mọi cách. Lương Đống muốn thể hiện bản thân để cứu vãn thể diện cho Huyết Thiên Đao Ma nên mới mò đến đây.
- Sao lại nhìn ta như vậy?
- Không biết sau khi ngươi làm việc này, sư phụ ngươi có chọn ngươi làm đệ tử xuất sắc nhất không nữa.
- Sao lại ngài nói vậy! Sở dĩ ta đến đây gặp công tử là vì sư đệ ta, ta không muốn ngài lại thêm hiềm khích với sư đệ. Công tử hiểu chứ?
- Sao cơ?
- Sư đệ ta không tấn công ngài mạnh đến thế, nhưng người lại cố tình chém đứt cánh tay của đệ ấy.
Đám người này đến đây để phàn nàn? Chúng đâu biết chúng chỉ là trò đùa trong mắt sư phụ.
- Nhưng phụ thân ta và Bát Ma Tôn đã làm sai gì?
- Sao cơ?
Lương Đống khá ngạc nhiên khi hắn nhắc đến phụ thân và Bát Ma Tôn.
- Sao nào? Phụ thân đã công nhận chiến thắng của ta và còn cho ta một điều ước. Sư phụ ngươi cũng chứng kiến toàn bộ quá trình mà không phản đối gì. Ý ngươi là cả Thiên Ma và sư phụ ngươi đều mù quáng mà không phân biệt được đúng sai?
Lương Đống xấu hổ đến mức nói lắp bắp.
- Cái … cái gì, kiểu ngụy biện gì đây? Không phải vậy!
- Vậy sao? Ý ngươi là Giáo Chủ đã giả vờ bao che cho lỗi lầm của nhi tử?
Sắc mặt Lương Đống trở nên tái mét.
- Công tử đừng ăn nói hàm hồ nữa.
‘Gã nghĩ ta sẽ dễ dàng ngừng lại chỉ vì mấy lời đó?’
- Hay là ngươi nghĩ ngài ấy lú lẫn rồi? Phải chăng là vậy?
- Câm miệng. Sao ngươi dám!
Lương Đống quay lại nhìn sư huynh sư đệ mình, nhưng đám còn lại cũng nhục nhã không kém. Nếu không cẩn thận, gã ta sẽ bị gán tội phỉ báng Thiên Ma, nên đành ngậm ngùi lùi bước.
- Hôm nay ta sẽ đi, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
- Khoan đã! Không phải ngươi nên xin lỗi rồi mới rời đi?
- Xin lỗi ai cơ?
- Xin lỗi thuộc hạ ta vì ngươi đã hành xử thô lỗ.
Lúc này, bọn chúng quay sang nhìn Lý An. Thuộc hạ hắn đứng sừng sững ở đó, mà ngay từ đầu chúng còn không thèm để vào mắt.
Nhưng tất nhiên, Lý An không hề muốn làm lớn chuyện.
- Thuộc hạ không sao, công tử.
- Nhưng ta thì có sao. Giờ các ngươi mau chóng quỳ xuống xin lỗi vì đã trêu chọc thuộc hạ ta. Cố mà xin lỗi cho chân thành vào, đừng chỉ nói cho có. Nếu không ta sẽ đi tung tin đồn không hay về các ngươi.
Lương Đống nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
- Công tử vừa nói gì cơ? Bảo ai quỳ?
- Đúng vậy, hay ngươi muốn ăn đấm từ ta?
- Này, công tử. Ăn nói cho cẩn thận. Ta thà chết còn hơn quỳ trước nữ nhân này.
Cuối cùng, câu trả lời mà Kiếm Thiên Phong mong đợi đã đến.
- Ngươi muốn chết à? Được rồi, nếu ngươi đã thích thì ta sẽ chiều.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]