Truyện Ma: Ba Xác Chết

Chương 1. Hồn Ma Án Quan

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tôi sinh ra tại vùng quê, từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng. Nhà chúng tôi chỉ có hai gian phòng - bố mẹ ngủ một phòng, tôi và ông nội ngủ chung phòng còn lại. Cuộc sống như thế kéo dài mãi cho đến khi tôi vào đại học.

Năm đại học năm thứ tư, ông nội đột ngột qua đời không một dấu hiệu báo trước. Ông ra đi trong giấc ngủ đêm hôm đó. Khi tôi từ trường về, đã là ngày hôm sau, linh đường của ông đã được dựng ngay tại phòng khách chính. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, chu đáo.

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là nhìn ông lần cuối. Các bậc cao niên mở nắp quan tài, ông nằm yên lặng bên trong. Gương mặt tái nhợt, nhưng miệng thì há hốc, như thể còn điều gì đó muốn nói.

Tôi hỏi bác cả: "Miệng ông há ra như vậy, có phải ông còn tâm nguyện gì chưa thốt được không?"

Nghe tôi nói, bác cả liền trợn mắt quở trách tôi một trận, bảo đừng nói bậy.

Tôi không hiểu tại sao bác cả lại bỗng dưng nổi giận, nhưng không tiện hỏi trước mặt đông người, chỉ có thể im lặng.

Bác hai về muộn hơn tôi, đến nhà lúc chín giờ tối. Bác làm công an ở ngoại tỉnh, khó xin nghỉ phép. Về đến nơi, theo lệ thường phải viếng di dung (nhìn mặt người chết lần cuối). Tôi cũng theo đi xem, phát hiện miệng ông vẫn há hốc, không biết có phải ảo giác không, tôi cứ cảm giác như há to hơn lúc trước.

Bác hai cũng chú ý đến điều này, tôi nghe bác thì thầm với bác cả: "Sao miệng bố lại há thế? Phải tìm cách khép lại."

Bác cả nhìn quanh, thấy không có người ngoài mới nói nhỏ: "Đã thử hết cách rồi, khép không được."

Bác hai suy nghĩ một lúc, đi lấy khăn nóng đắp lên má ông, muốn làm cho cơ bắp cứng đờ mềm ra rồi mới khép miệng ông lại. Thay ba bốn lần khăn nóng, bác hai thử khép miệng ông. Không ngờ cách này lại có tác dụng - miệng khép được, nhưng lại méo!

Ông khi còn sống không hề méo miệng, sao chết rồi lại thành méo miệng? Có phải ông thật sự còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?

Cả nhà thấy cảnh tượng này, lại một trận khóc lóc.

Sau khi mọi người đã yên lặng, bác hai hỏi: "Trong miệng có để bạc chưa?" (Đây là truyền thống của chúng tôi, người chết phải để bạc trong miệng)

Mẹ tôi nói đã để rồi, lúc đó không tìm thấy bạc ông chuẩn bị sẵn, bà đã lấy đôi hoa tai bạc của mình để vào miệng ông.

Bác cả và bác hai thay phiên canh linh đường, chỉ có bố tôi quỳ liên tục trước linh đường, ai khuyên cũng không nghe.

Ông có ba người con trai, bố tôi nhỏ nhất nhưng tình cảm với ông lại sâu sắc nhất. Ông khi còn sống chẳng đi đâu, chỉ thích ở nhà tôi, việc phụng dưỡng hoàn toàn do bố tôi một mình gánh vác. Mọi người đều biết tình cảm của bố tôi và ông, nên cũng không khuyên nhiều.

Ông được bày tại phòng khách tổng cộng năm ngày, ngày thứ sáu lên núi.

Trước đó, cả nhà dưới sự chủ trì của thầy cúng (chính xác hơn theo nguyên bản thì là thầy phong thủy, mình đổi thành vậy nghe cho gần gũi với truyện ma Việt Nam hơn), mở quan tài nhìn ông lần cuối, ý nghĩa là tiễn ông lần cuối.

Đó là lúc năm giờ sáng, trời vừa mờ mờ sáng. Sau khi mở quan, tất cả họ hàng đều đồng loạt hít một hơi lạnh!

Mặt ông tái xanh như sắt, miệng lại há hốc, mà còn há to hơn trước, mức độ đó thậm chí đã vượt quá khả năng của một người bình thường, cằm gần như chạm ngực!

Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, thầy cúng cũng hết kế, ông nói chưa từng thấy chuyện như thế, ngược lại còn hỏi bác cả tôi phải làm sao?

Bác cả và hai người anh trai bàn bạc một lúc, quyết định giữ nguyên kế hoạch, khiêng quan lên núi!

Những người đến khiêng quan cho ông tôi đều là tráng đinh trong làng, nhà nào có người thân qua đời cũng gần như đều tìm họ. Vì theo phong tục, quan tài một khi khiêng lên thì không được đặt xuống giữa đường, phải một hơi lên tới núi. Nên người khiêng quan phải rất khỏe mạnh. (Địa phương chúng tôi chưa thịnh hành hỏa táng, toàn bộ đều là thổ táng.)

Sau khi thầy cúng làm pháp xong, bốn người khiêng quan mỗi người cầm búa gỗ đóng một cái đinh đồng vào bốn góc quan tài, sau đó buộc dây, xỏ thanh gỗ to, vác lên vai, chờ thầy cúng ra lệnh. Bên cạnh, Người phụ trách khỏi lửa đã cầm bật lửa sẵn sàng đốt pháo.

Thầy cúng cầm kiếm đào mộc, trên bàn thờ pháp mạnh mẽ chém xuống một kiếm, hét to: "Khiêng quan!"

Người phụ trách khỏi lửa đốt pháo, sau tiếng nổ tí tách, bốn người khiêng quan hét lớn "Khiêng", chỉ nghe tiếng dây kẽo kẹt, bốn người chụm chân thành thế ngựa, nhưng dù sao cũng không thể duỗi thẳng chân được.

Quan tài không khiêng được!

Lúc đó mặt bố tôi và mọi người đã xanh mét, phong bì cho người khiêng quan đã đưa rồi. Không ngờ họ lại làm việc không tận tâm! Nhưng lúc này cũng không tiện bực tức, bố tôi chỉ có thể vội vàng gói thêm bốn phong bì nữa, chuẩn bị đưa cho bốn người khiêng quan.

Không ngờ bốn người đó dù sao cũng không nhận. Một trong số họ nói: "Ông cụ là bậc tiền bối trong làng, anh em đều kính trọng, không thể không cố gắng khiêng quan. Thực sự là quan tài này quá nặng, cho chúng tôi nhiều phong bì đến mấy cũng không khiêng nổi."

Bố tôi bất đắc dĩ chỉ có thể cho phong bì vào túi, nhưng mặt mũi thì lo lắng vô cùng.

May mà trong đoàn tang lễ còn có tráng đinh trẻ tuổi, nghe nói quan tài khiêng không nổi, liền tự động đến giúp. Thế là thêm một sợi dây, thêm một thanh gỗ, rồi theo quy trình trước làm lại một lần nữa.

Nhưng sau tiếng pháo, quan tài vẫn không thể khiêng lên!

Lần này, mọi người đều lo lắng, trong đám đông cũng xuất hiện tiếng bàn tán. Ai cũng nói ông tôi chắc chắn còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được.

Bố tôi lo lắng người trong làng sẽ nói ra nói vào, liền gọi bác cả thêm một thanh gỗ nữa, hai anh em họ tự tay khiêng quan!

Tám người rồi, không ngờ tám người vẫn không khiêng động!

Hồn ma án quan!

Tôi nghe thầy cúng kêu lên kinh hãi, trước đó ông cũng tưởng là người khiêng quan làm việc không tận tâm, nhưng bây giờ mặt ông đã đổi màu. Tôi thấy ông vội vàng gọi bố tôi và hai người anh, hỏi ông già khi còn sống có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không.

Bố tôi và các anh đều nói không có, bình thường ăn ngon mặc đẹp hầu hạ chu đáo, không có tâm nguyện gì chưa hoàn thành.

Ba anh em bố tôi suy nghĩ một hồi lâu, liên tục nói chuyện với quan tài, nhưng sáu người khiêng vẫn không thể nâng lên. Cuối cùng bố tôi trực tiếp quỳ trước quan tài, vừa khấu đầu vừa nói: "Bố ơi, nếu bố còn tâm nguyện gì, đêm nay bố hiện về báo mộng cho con biết, bố như thế này không chịu đi, chúng con đều không yên tâm được!"

Bác cả và bác hai cũng quỳ xuống khấu đầu, thế hệ thứ ba như tôi và các anh chị em họ cũng đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc inh ỏi.

Nói ra cũng lạ, vừa quỳ xuống, quan tài mà trước đó tám người không nâng nổi bỗng nhiên được sáu người khiêng lên!

Bố tôi lo chuyện có biến, vội vàng gọi mọi người lên núi.

Suốt đường đi, tôi thấy bố tôi thở cũng không dám thở mạnh, mắt dán chặt vào quan tài ông, sợ ông bất mãn rồi không chịu đi nữa.

May mắn thay, quan tài thuận lợi được chôn xuống đất, giữa chừng không có trục trặc gì.

Lúc đắp mộ, gia đình yêu cầu thế hệ thứ ba chúng tôi về trước, không cho ở lại đó, nghe nói đây cũng là phong tục.

Tôi theo các anh chị em họ về nhà, nhìn linh đường chưa được tháo dỡ, nhưng ông đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi, lòng rất đau buồn, mũi nhột nhột, nước mắt không thể kìm được chảy ra.

Mẹ tôi thấy tôi khóc, lập tức kéo tôi sang một bên, rất nghiêm khắc mắng tôi: "Ngày đầu xuất tang không được khóc!"

Tôi không biết tại sao, nhưng vẫn cố gắng nhịn. Sau này mẹ tôi mới nói với tôi, nếu ngày đầu xuất tang mà khóc thì người chết sẽ không nỡ rời đi. Tất nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Đêm hôm đó, tôi ngủ trong phòng trước kia từng ngủ chung với ông. Tôi luôn cảm giác ông vẫn ở bên cạnh mình. Nghĩ về những đêm hè trước kia, ông luôn cầm quạt cho tôi quạt mát, nhưng sau này sẽ không bao giờ còn có những khoảng thời gian như thế nữa. Nước mắt tôi lại không thể kìm được chảy ra. Nhưng nghĩ đến lời mẹ, tôi nhịn lại, vạn nhất ông không nỡ đi thì sao?

Trong mơ màng, tôi thấy ông đi vào, giống như trước kia nằm bên cạnh tôi, nghiêng người qua, tay cứ lên xuống, như thể đang quạt mát cho tôi. Nhưng tay ông đâu có cầm quạt. Tôi dụi mắt, nhìn kỹ ông, phát hiện ông há hốc miệng, mặt tái xanh như sắt, trên người mặc chính bộ thọ y lúc hạ táng!

Rồi, tôi rõ ràng thấy miệng ông bỗng động đậy.

"Aaa!!!" Tôi sợ hãi thét lên, mở mắt nhìn, may mắn đó chỉ là giấc mơ.

Trời bên ngoài cửa sổ chưa sáng, có lẽ vẫn là rạng sáng, tôi đưa tay muốn sờ chiếc điện thoại để bên gối xem giờ. Nhưng, tôi lại sờ phải một khuôn mặt lạnh như băng. Tôi từ từ quay đầu lại, nhờ ánh trăng mờ nhạt, hiện ra trước mắt chính là khuôn mặt tái xanh há hốc miệng của ông, và tay tôi, đang đặt trong miệng ông...

Chương sau