Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

[Hệ thống thông báo: Hãy đặt tên cho nhân vật của ngươi.]

Một ô trống hiện ra trước mắt.

Tiêu Kiệt suy nghĩ một lúc, tên thường dùng khi chơi game của hắn là Vô Cực Khách, chỉ là lần này coi như một khởi đầu mới, một game mới, nên cũng lấy cái gì mới mới: Ẩn Nguyệt Tùy Phong.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là trò chơi không hề có bước tạo hình nhân vật hay chọn nghề nghiệp. Màn hình lập tức chuyển sang hiển thị nhân vật của hắn.

Một thanh niên gầy gò chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, tay cầm một cây gậy gỗ.

[...

Gậy gỗ (vũ khí một tay cự li gần)

- Sát thương: 8 (đập)

- Mô tả: Vũ khí thô sơ được chế tạo từ cành cây, khi vung hết sức có thể gây một lực sát thương nhất định. Tương truyền, gậy gỗ là vũ khí đầu tiên loài người cổ đại tạo ra, vì thế nó trở thành vật phòng thân duy nhất của những kẻ hồi hương tay trắng.

…]

Thiệt tình… Đến cái áo vải cũng không có hả?

Tiêu Kiệt âm thầm than thở trong lòng.

Hắn nhanh chóng làm quen với các nút điều khiển. Với kinh nghiệm chơi game hơn chục năm, chẳng mấy chốc hắn đã nắm được cách vận hành của trò chơi.

WASD để di chuyển, chuột trái tấn công, chuột phải đỡ đòn, có thể chạy và nhảy, không khác gì cơ chế của loại điều khiển góc nhìn qua vai kinh điển.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là cơ chế hành động trong game rất xuất sắc. Khi tinh chỉnh chuột, có thể tấn công và phòng thủ theo nhiều hướng khác nhau chứ không bị giới hạn như các game truyền thống. Kiểu này khá giống “Mount & Blade”, nhưng Mount & Blade vẫn bị hạn chế trong trục bốn phương tám hướng. Còn game này lại tinh tế hơn khi có thể công phòng theo từng góc độ.

Ngoài ra, cách lăn, nhảy, giữ nút để tụ lực tung đòn lại mang hơi hướng của dòng “souls-like”.

Một điều khiến Tiêu Kiệt không thể tin nổi nhất chính là khả năng mô phỏng tương tác của game, từ cử chỉ hành động đến phản hồi lúc va chạm đều vô cùng thật.

Thông thường, nhân vật trong game online sẽ có cảm giác “bay bay”, thiếu trọng lượng. Nhưng ở đây thì hoàn toàn ngược lại, phản hồi khi điều khiển mượt mà đến mức Tiêu Kiệt ngỡ như đang điều khiển người thật. Thậm chí cảm giác chân thực đến nỗi đôi lúc hắn còn thấy có độ trễ, như thể nhân vật không thể phản ứng ngay lập tức với lệnh từ bàn phím.

Nhưng hắn biết, đó không phải là lỗi mà là một nét đặc sắc đáng kinh ngạc. Game này tái hiện phản xạ và chuyển động chẳng khác gì một thế giới chân thực. Ban đầu sẽ thấy không quen, nhưng khi đã làm chủ được thì sẽ thành nhập vai đúng nghĩa.

Suy cho cùng, game cũng chỉ là một hình thức mô phỏng thực tại. Càng chân thực, người chơi càng dễ “nhập vai”, và cảm giác chiến thắng cũng từ đó mà thăng hoa hoá thật.

Điều khiến hắn sửng sốt hơn nữa là cách tương tác với NPC không phải bằng cửa sổ thoại truyền thống.

Hắn bước tới gần một ông lão NPC để trò chuyện nhưng chẳng thấy nút tương tác nào. Lúc này hệ thống mới bật ra một dòng thông báo:

[Hệ thống: Người chơi có thể dùng giọng nói để giao tiếp với các nhân vật xung quanh.]

Giao tiếp bằng giọng nói?

Tiêu Kiệt thầm nghĩ, thật hay giả vậy trời? Công nghệ hiện đại vậy sao?

Hắn thử nói vào micro: “Chào ông!”

Thật bất ngờ, ông lão nghe rồi còn gật đầu đáp lại.

“Chào cậu trai, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là người hồi hương phải không?”

Má ơi… Đến thế luôn à?! Tiêu Kiệt càng thêm kinh ngạc. Trí tuệ nhân tạo hả? Mức độ thông minh này ghê gớm thật!

Trong lòng hắn lập tức dấy lên hứng thú muốn biết trí tuệ nhân tạo của game này thông minh đến mức nào. Có thể mô phỏng hoàn toàn cách nói chuyện và hành vi của một ông lão không? Nếu làm được thật… thì đây đúng là một bước đột phá kinh khủng. Độ tự do trong game sẽ cao đến mức nào đây?

“Đúng vậy thưa ông. Cháu là Ẩn Nguyệt Tùy Phong, vừa mới đến vùng đất này. Xin hỏi… nơi đây là đâu ạ?”

“Đây là thung lũng Ngân Hạnh, thôn bọn ta gọi là thôn Ngân Hạnh, thuộc địa phận châu Phong Ngâm, nhưng từ khi đại tai ập đến thì bọn ta đã mất liên lạc với châu phủ rồi. Giờ bên ngoài đầy rẫy yêu ma quỷ quái. Nếu cậu thích thì cứ ở lại đây thêm vài hôm. Dạo trước cũng có mấy người hồi hương như cậu đến đây, nhưng ở chưa được mấy ngày đã rời thôn ra ngoài... Giờ sống chết thế nào chẳng ai biết… Ài…”

Tiêu Kiệt nghe lời ông lão nói mà trong lòng tràn đầy chấn động.

Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, nhưng khả năng tương tác đã giống người thật đến mức kinh ngạc.

Quả nhiên Lưu Cường nói không sai, trò chơi này tuyệt đối là thứ có thể thay đổi cả tương lai.

Hơn nữa không thể không thừa nhận, công nghệ của trò chơi này quá đỉnh. Dù là game online nhưng trải nghiệm còn mượt hơn cả game offline, hình ảnh siêu chân thật như vậy mà con máy đời Tống chạy card 1060 của hắn vẫn vận hành ngon lành cành đào.

Hắn nôn nao muốn được ra ngoài khám phá thế giới đến ngứa cả lòng mề rồi. Chỉ cần phần chiến đấu không quá tệ thì trò chơi này tuyệt đối sẽ có tiền đồ vô lượng.

Lúc này Hàn Lạc cũng vừa chạy tới, Tiêu Kiệt liền gật đầu cảm ơn ông lão, rồi cả hai rảo bước hướng về phía ngoài thôn.

“Đừng đi mà, bên ngoài nguy hiểm lắm!” Ông lão vẫn lẩm bẩm phía sau, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhưng lúc này cả hai đều đang hào hứng, chẳng ai để ý lời khuyên đó.

Họ hớn hở đi thẳng ra ngoài thôn.

Năm phút sau.

Cả hai đã tìm thấy con quái đầu tiên trong game.

“Thằng cha này nhìn ghê ghê sao á…” Tiêu Kiệt cầm cây gậy gỗ nấp sau bụi rậm, nhìn chằm chằm vào tên “sơn tặc mất hồn” phía trước, giọng đầy lo lắng.

Đó là một gã đại hán mặc giáp da rách nát, vóc dáng lực lưỡng, vai vác thanh đao lớn đầy rỉ sét, dường như còn vương máu tươi. Khuôn mặt gã méo mó đến điên dại, ánh mắt trống rỗng kỳ lạ, hệt như cái danh xưng “mất hồn”. Hình ảnh có độ phân giải siêu cao càng khiến gã trông sát khí đằng đằng.

So với gã, hai kẻ trần như nhộng chỉ cầm gậy gỗ như họ… đúng là tàn tạ đến tội nghiệp.

“Ngại gì! Quái đầu thôn thôi thì mạnh được bao nhiêu. Lên xử luôn đi anh!” Hàn Lạc chẳng hề sợ hãi, háo hức muốn xông lên.

Tiêu Kiệt nghĩ lại, cũng phải, game kiểu dark fantasy thường hay dọa người bằng hình ảnh, nhưng đến lúc đánh thì chẳng ra làm sao.

Dù sao cũng chỉ là game, có chết cũng đâu sao, hồi sinh lại chơi tiếp thôi mà.

“Ok, anh lên trước kéo thù hận, cậu đánh lén từ phía sau.”

“Rõ rõ!”

Hai người chia nhau lao lên, nhắm vào tên sơn tặc.

Tên sơn tặc cũng chẳng chịu lép vế, vung đao chém thẳng về phía Tiêu Kiệt.

Tiêu Kiệt vung gậy phản công, tên điên kia không né không nói, hắn thì muốn xem quái đánh đau cỡ nào nên cũng không né, chơi lấy thương đổi thương.

Bốp! -7

Phập! -28

Cây gậy gỗ đánh trúng tên sơn tặc, cùng lúc đó, tên này cũng vung đao chém một nhát lên người Tiêu Kiệt.

(Mẹ nó đau vãi!! Đây mà là quái nhỏ đầu thôn hả trời!?)

Nhìn máu tụt gần một phần ba cây, Tiêu Kiệt trợn mắt kinh ngạc, con quái đầu thôn mà đã khủng bố thế này là do game thiết kế theo tiêu chuẩn Châu Á đúng không?

Thấy tên sơn tặc lại lao tới chém tiếp, Tiêu Kiệt vội vàng giơ gậy vừa đỡ đòn vừa rút lui.

Cơ chế đỡ đòn của game này là nhấn chuột phải để vào thế và di chuột để chọn hướng, tương tự cho cơ chế tấn công. Chỉ cần xác định đúng hướng tấn công của địch để chọn đỡ cùng hướng là có thể đón được đòn đánh.

Nhưng lý thuyết là thế, thực tế lại khó vô cùng. Vì góc đánh rất linh hoạt nên phải phán đoán hướng chính xác trong tích tắc, sai một chút thôi là ăn đòn ngay.

May mà trình độ Tiêu Kiệt thuộc hàng cao thủ.

Keng! Đỡ được một đòn.

Chiêu thứ hai, thứ ba nhanh chóng ập tới, tốc độ ra đòn của sơn tặc quá nhanh làm Tiêu Kiệt cố gắng chống đỡ liên tục.

Tuy là cao thủ nhưng đỡ được hai đòn đã quá sức. Tới đòn thứ ba, chỉ lệch hướng một chút thôi mà thanh đao cũng phá được thế thủ, chém xoẹt một phát vào vai.

-33!

Máu bắn tung tóe, nhân vật của hắn gần như chỉ còn một vạch máu mỏng manh.

Nhìn hình ảnh nhân vật mình đẫm máu run lẩy bẩy, trong lòng Tiêu Kiệt bất giác dâng lên một tia bất an, cứ như bản thân thật sự đang giành giật sự sống giữa ranh giới sinh tử vậy.