Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Anh Tiêu! Anh Tiêu! Tin tốt! Tin siêu tốt to khổng lồ luôn!”

Tiêu Kiệt đang kiểm kê lại kho hàng trong studio thì nghe tiếng Hàn Lạc hớt hải chạy vào.

“Cậu có thể đừng lúc nào cũng làm anh giật mình được không hả?” Tiêu Kiệt lắc đầu bất lực.

Tính cách lúc nào cũng cuống cuồng của thằng bạn chí cốt Hàn Lạc này thật khiến hắn đau đầu.

Nhưng Hàn Lạc chẳng mảy may bận tâm, ghé tai thì thầm đầy thần bí: “Anh đoán xem lúc nãy em ra ngoài ăn gặp ai nào?” Cậu nói xong chưa kịp để Tiêu Kiệt đoán thì đã tự bật mí luôn, “Là thằng Lưu Cường!”

Nghe đến cái tên này, Tiêu Kiệt lập tức nhíu mày: “Cái thằng khốn đó còn dám lò mặt ra à? Cậu có đấm cho nó vài cú chưa?”

Tiêu Kiệt không hề có chút thiện cảm nào với cái tên Lưu Cường gián tiếp khiến studio tan rã đó.

“Anh nghe đã, lúc đó em cũng muốn táng cho nó một trận ai ngờ thằng đó vừa thấy em đã tỏ vẻ thành khẩn, nói gì mà trước kia đã gây lỗi giờ muốn bù đắp chút gì đó. Nó bảo gần đây có một dự án cày cuốc trong game cần người giỏi muốn thuê em làm, lương tháng mười lăm ngàn, có bảo hiểm với cả thưởng cuối năm.”

Tiêu Kiệt cười khẩy, Lưu Cường mà biết nói thật thì chắc mặt trời mọc từ đằng tây.

“Thế hắn nhận lời chưa?”

“Xời, anh nghĩ em là loại ham tiền bán nghĩa à? Huống hồ em hiểu quá rõ cái loại không ra gì như Lưu Cường. Em nói thẳng là giờ em theo anh Tiêu làm việc, bảo nó đừng suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ nó nghe em theo anh còn mừng ra mặt, đưa luôn cho em hai mã kích hoạt game mới, bảo trò này cực kỳ hay, có thể thay đổi tương lai của ngành game, thậm chí có thể thay đổi số phận của tụi mình.

Nó còn thề thốt trò này chơi đã lắm, nguyên văn của nó là ‘chơi đã chết được’.

Còn bảo game này cực kỳ hợp cho dân cày, tiền trong game rất có giá, cày sơ sơ mỗi tháng cũng kiếm được mấy chục ngàn.

Em nghe hồi em nghĩ studio mình coi như có dự án mới nên lập tức đem về cho anh nè.”

Nói xong hắn như hiến bảo vật, cung kính dâng lên bằng hai tay một tờ giấy và hai chiếc thẻ.

Tiêu Kiệt nhìn qua tờ giấy, trên đó là một đường link website.

Hai chiếc thẻ thì không rõ làm từ chất liệu gì mà đen bóng, cầm rất nặng tay, mỗi thẻ có một dãy số màu vàng được thiết kế rất tinh xảo, chắc là mã kích hoạt như lời nói.

Tiêu Kiệt cầm một thẻ lên xem, trong lòng thầm nghĩ: nhìn cũng có vẻ xịn đấy chứ.

Thế nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Mơ đẹp thật đấy. Cậu tin lời thằng đó hả? Giờ mạng phát triển thế này, có game nào ngon lành thật thì thiên hạ biết lâu rồi đâu đến lượt nó đi phát mã mời?”

Hàn Lạc khựng lại rồi gãi đầu như chợt ngộ ra, đúng là nghe cũng có lý thật. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng: “Thử một cái xem sao nhỡ đâu là thật thì sao? Dù sao studio mình giờ cũng chẳng có việc gì.”

Tiêu Kiệt thở dài: “Thôi được, thử thì thử.”

Hắn bật máy tính, nhập địa chỉ trên tờ giấy vào trình duyệt và nhấn Enter, không ngờ thật sự hiện ra một trang web game.

"Cựu Thổ"? Chưa từng nghe qua.

Xem mô tả thì hình như là game mang phong cách ma pháp huyền ảo phương Đông.

Trang chủ có mấy tấm tranh minh họa khá u ám, mang nét suy tàn đặc trưng của dòng game “souls-like”, nhưng ngoài vài bức phong cảnh đơn giản thì chẳng có thông tin gì cụ thể về cách chơi.

Nhìn cái website sơ sài như vậy Tiêu Kiệt đã chẳng kỳ vọng gì, chỉ là thấy Hàn Lạc hào hứng quá nên cũng không nỡ dội gáo nước lạnh.

Thôi thì cứ thử xem sao.

Hai người lần lượt nhập mã kích hoạt, tạo tài khoản game rồi bắt đầu tải trò chơi. Chẳng mấy chốc, quá trình cài đặt đã hoàn tất.

Sau hồi nhìn biểu tượng game hiện trên màn hình là một chiếc đĩa tròn vỡ nát trông kỳ dị, Tiêu Kiệt nhấp bắt đầu chơi.

Mở đầu là một đoạn hoạt ảnh CG khó hiểu.

'Ở bên kia bờ tinh không là cố hương của chúng ta, Cựu Thổ.'

Trên màn hình hiện lên một vùng đất mênh mông hùng vĩ có đại địa nguyên sơ trồi lên từ giữa rừng cây và dòng nham thạch.

'Đó từng là thế giới của Tổ long bất tử và Hỏa phụng bất diệt, nhưng bất tử rồi cũng mục rữa, bất diệt rồi cũng tiêu vong.'

Hình ảnh hiện ra là một con rồng tỏa hào quang vàng rực và một con phượng hoàng đỏ chót như lửa đang quần nhau giữa thiên địa, tạo nên cảnh tượng bi tráng tang hoang như ngày tận thế.

'Đó cũng từng là thế giới của tộc người khổng lồ và muôn loài thú dữ, nhưng cự nhân âu cũng là tro bụi, cổ thú chẳng gì ngoài man hoang.'

Tiếp đến thấy người khổng lồ vung vũ khí điều khiển lửa và nước chiến đấu với những con mãnh thú cũng khổng lồ không kém, cảnh tượng khắp nơi đều là xác chết và máu me.

'Đó cũng từng là thế giới của thần linh và tiên nhân, nhưng chư thần đã diệt, chúng tiên đã ẩn.'

Lần này không còn cảnh tượng tàn khốc, chỉ có những hòn đảo vỡ vụn lơ lửng giữa trời, mặt đất lác đác cung điện đổ nát, sân viện phủ đầy cỏ dại khô héo mang lại cảm giác cô quạnh, tàn tạ đến thê lương.

'Đó cũng từng là thế giới của loài người, là cố hương của các ngươi.'

Cảnh chuyển sang một thị trấn náo nhiệt đầy người mặc cổ phục Hoa Hạ giữa thung lũng phì nhiêu, một khung cảnh hưng thịnh tràn đầy sức sống.

'Nhưng khi tận thế ập đến, yêu ma khủng bố tràn ra nhân gian, thành phố hoá hoang tàn, máu nhuộm đen thôn mạc.'

Lúc này lại thấy những sinh vật quái dị gớm ghiếc tàn sát loài người, thành thị sụp đổ, đồng ruộng phủ đầy xương trắng và đầu lâu.

'Nơi ấy cũng từng là chốn cư ngụ của Thánh nhân, chỉ có họ mới hiểu được chân tướng tận thế, chỉ có họ mới nhìn thấu huyền cơ cứu đời.'

‘Song khi tai ương ập đến, Thánh nhân cũng biến mất không dấu tích. Có người đồn họ đã hòa vào hư vô, có người nói họ thoát khỏi tam giới, cũng có người bảo họ tan vào đất trời.’

Màn hình hiện ra bảy nam nữ với dáng vẻ khác biệt, dường như là bảy vị "Thánh nhân". Từng người một dần biến mất để lại cảnh cuối chỉ còn một khoảng trống mênh mông.

'Hỡi khách lưu vong, hỡi những kẻ hồi hương từ bên kia bờ trống rỗng, cố hương đã mất giờ lần nữa mở rộng cánh cửa, tiếng gọi của Cựu Thổ sẽ dẫn các ngươi lên đường trở về. Hãy đi tìm những Thánh nhân thất lạc, hãy khám phá chân tướng của tận thế kia.'

Rồi CG kết thúc, nhân vật của Tiêu Kiệt xuất hiện trong một ngôi thôn nhỏ tiêu điều.

Hắn nhìn vào khung cảnh trong game, nét mặt vốn luôn bình thản hiếm khi thay đổi cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Trò này… khá thú vị đấy!”

Dù phần CG có hơi khó hiểu nhưng phong cách đồ họa trong game thực sự khiến hắn chú ý.

Những khung nhà mục nát, dãy núi đồi hoang sơ, tán cây cao um tùm, ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá, bầu trời xám xịt và tiếng gió rì rào bên tai...

Mọi thứ đều chân thực đến đáng kinh ngạc, giống như đang nhìn vào một thế giới thực khác thông qua màn hình vậy.

Chỉ có giao diện ở góc màn hình nhắc hắn nhớ rằng đây không phải phim điện ảnh hay cảnh quay thật mà là đồ họa trong game, hoàn toàn là ảo.

“Thấy chưa, em nói đâu có sai, game này chắc chắn có triển vọng.”

Hàn Lạc ở bên cạnh phấn khích xoa tay háo hức, “Studio của mình cuối cùng cũng có dự án rồi!”

Tiêu Kiệt khẽ gật đầu. Đúng vậy, dù còn chưa trải nghiệm sâu, nhưng chỉ riêng phần thể hiện hình ảnh đã cho thấy trò chơi này cực kỳ tiềm năng, rất xứng đáng để studio Vô Cực đầu tư làm dự án mới.