Trò Chơi Vận Mệnh Tuyệt Đối (Dịch)

Chương 15. Trò chơi sinh tồn tuyệt đối

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thôi khỏi, giá này hơi điên quá rồi. Năm mươi văn đây, ông sửa con dao cho tôi cái.”

Trong tài khoản của Tiêu Kiệt vẫn còn vài vạn tệ, nếu liều mạng cũng đổi được vài ngàn văn. Nhưng hắn không định chơi kiểu đốt tiền, hắn đã xác định thời gian tới sẽ cắm đầu vào Cựu Thổ. Đã không thể kiếm ra đồng nào thì số tiền kia chính là chi phí sống hai năm tới, không thể tiêu xài hoang phí được.

Chưa kể quan trọng nhất là đây không phải kiểu game cứ nạp tiền mua đồ ngon thì có thể bách chiến bách thắng. Game như này chắc chắn có hệ sinh thái kinh tế riêng, mà trong đó thường ẩn chứa rất nhiều cơ chế ngầm. Không tự mình trải nghiệm thì không thể nào biết được.

Người chơi chỉ khi thiếu gì đó mới buộc phải đi tìm, nhờ vậy mới đào đến cốt lõi của game. Như cái nghề tiều phu này chẳng hạn, biết đâu sau này sẽ có nhánh phát triển riêng, không đơn giản chỉ là chặt củi?

Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm, Tiêu Kiệt linh cảm nghề tiều phu chắc chắn còn tiềm năng, không thể đánh giá chỉ qua vẻ ngoài đơn giản.

Nếu giờ bỏ tiền mua văn, cái gì cũng dùng tiền giải quyết, có khi sẽ bỏ lỡ cơ hội quan trọng. Đó mới là lỗ nặng.

Hơn nữa Vương Khải cũng đâu có chạy đi đâu được, sau này nếu thật sự cần mua, tìm gã cũng chưa muộn.

Khi thấy Vương Khải vung búa sửa dao, Tiêu Kiệt tranh thủ thời gian tám chuyện, tiện thể khai thác chút thông tin hữu ích.

“Ông chơi game này bao lâu rồi?”

Keng! Keng! Keng!

“Ba năm.”

“Ba năm á?”

Hắn hơi nghi ngờ, ba năm lận, chẳng phải là chơi từ lúc game mới mở server hả? Thế thì cũng phải là lão làng rồi chứ sao vẫn chỉ cấp 1, mà game này có cho tạo acc phụ đâu.

“Nhưng ông mới có cấp 1 mà?”

“Hiển nhiên! Tôi có bao giờ rời khỏi cái thôn này đâu, cũng chưa từng đánh quái, nên dĩ nhiên không có cách nào lên cấp được.”

Keng keng keng!

“Châm ngôn chơi game của tôi là: chỉ cần tôi không ra khỏi thôn thì sẽ không chết, không đánh quái thì sẽ không gặp nguy hiểm. Thế nên từ lúc vào game đến giờ, tôi chưa từng bước ra khỏi cổng thôn.”

Keng keng keng!

Hắn nhìn Vương Khải đang vung búa rèn mà cạn lời, nhất thời không biết nên nói gì.

“Ba năm không ra khỏi thôn? Thế ba năm qua ông chơi cái quái gì vậy?”

“Trồng trọt, chặt cây, câu cá, đào khoáng, nói chung là cái gì kiếm được tiền thì tôi làm hết. Nhưng lời nhất vẫn là rèn sắt. Vì nó thuộc ngành gia công, có chênh lệch lợi nhuận từ sản phẩm. Tôi phải đào quặng suốt hai năm mới đủ tiền bái sư học nghề rèn, nhưng số tiền đó hoàn toàn xứng đáng.

Giờ thì ngày nào tôi cũng đào khoáng rồi rèn đồ, làm xong thì bán vũ khí cho tiệm trong thôn. Một thanh kiếm sắt giá một trăm văn, trường thương chín mươi văn, trừ chi phí ra thì mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được mười ngàn văn. Tỷ giá tiền game với tiền thật giờ là một đổi mười, tính ra một tháng tôi kiếm cả trăm triệu, nhanh hơn ngoài đời gấp mấy lần, nghề này là nghề lương cao chính hiệu đấy.”

Giọng Vương Khải đầy tự hào.

Hắn nghe xong mà sững người. Má ơi, còn có kiểu người này tồn tại á? Chơi một cái game cho phép người ta nắm giữ sức mạnh vô song mà lại không chịu đánh quái lên cấp, lại đi làm culi trong game?

“Ông biết bí mật của game này đúng không?” Hắn thử thăm dò.

“Ông đang nói đến việc kỹ năng trong game có thể mang ra thế giới thật á hả? Ha ha, tất nhiên là tôi biết.”

“Vậy sao ông còn…”

“Vì tôi sợ chết. Vì tôi biết mình ra sao. Ông biết cái thôn này đó giờ đã xuất hiện bao nhiêu người chơi không? Theo như tôi quan sát, suốt ba năm qua ít cũng phải có đến một hai trăm người chơi tới rồi đi. Nhưng giờ trong thôn, tính cả tôi với , nhiều lắm cũng chỉ còn ba bốn người. Mười phần thì tám chín là chết hết ngoài kia rồi. Rất nhiều người lần đầu ra khỏi thôn cũng là lần cuối. Vậy đó, nhưng đó là lựa chọn của họ thôi, trách ai được.”

Hắn tất nhiên hiểu. Theo như lời của gã áo đen, tỷ lệ tử vong trong một năm là 78%, tức là mười người thì tám người không sống nổi một năm.

Nghĩ đến vùng hoang dã ngoài kia được tưới bón bằng thi thể và xương cốt của những người chơi đã chết, hắn không khỏi rùng mình.

Vương Khải lại nói tiếp:

“Tất nhiên, cũng không phải ai ra ngoài cũng chết. Vẫn có người sống tốt. Tôi cũng quen vài người. Thành tựu của tôi chẳng đáng là gì so với những cao thủ nổi danh bên ngoài, nhưng ít nhất tôi còn sống, còn kiếm tiền được, mà lại chẳng có tí rủi ro nào.

Nên là em trai, nghe anh đây khuyên nè. Đừng có lúc nào cũng mơ tưởng đến sức mạnh, pháp thuật hay tu tiên thành thần gì đó. Muốn hưởng thụ mấy cái đó thì trước tiên mày phải sống sót đã. So với việc liều mạng, ở lại thôn rèn đồ kiếm vài chục triệu mỗi tháng không phải tốt hơn à?”

Hắn nghe xong cũng phải nể phục. Biết mình ra sao tất nhiên là điều quan trọng. Nhưng nói thì dễ chứ mấy ai làm được?

Ba năm không bước chân ra khỏi thôn, độ kỷ luật của thằng mập da đen này đúng thuộc cấp bậc đại cao thủ. Giữ được tinh thần không bị cám dỗ bởi sức mạnh, nói dễ chứ khó lắm không đùa.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được, hỏi thêm: “Nhưng mà ông giàu vậy rồi, hoàn toàn có thể sắm một bộ trang bị tân thủ xịn nhất, rồi đi đánh mấy con quái yếu nhất, từ từ mạnh lên, từ từ thăm dò, vậy chẳng phải an toàn hơn sao? Vẫn có thể mạnh lên mà, chỉ là chậm chút thôi.”