Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trở lại núi tiếp tục chặt củi, hắn vừa chặt vừa để ý tốc độ tụt độ no. Cũng may, với buff [no nê], thể lực của hắn hồi rất nhanh. Hắn cứ thế mà spam chặt chặt chặt, tốc độ làm việc còn có phần tăng lên.

Có vẻ hôm nay đói nhanh là vì hôm qua đi đánh quái về không ăn gì.

Trong điều kiện bình thường, 90 điểm độ no đủ để làm vài tiếng.

Thế mà mới làm thêm được nửa tiếng, một cảnh báo đỏ hiện ra ở góc dưới phải.

[Hệ thống thông báo: Dao chặt củi của ngươi đã hết độ bền, không thể tiếp tục sử dụng.]

Tiêu Kiệt mở túi đồ ra kiểm tra, đúng thật, độ bền giờ chỉ còn 1/50.

Một dự cảm xấu ập đến, chẳng lẽ phí sửa dao cũng phải tự trả?

Đúng là lo gì tới đó. Khi hắn báo với Vương Đại Ngưu rằng dao hỏng rồi, chú ta lập tức nhăn nhó:

Vương Đại Ngưu (tiều phu): "Tôi nói thật là đó cậu trai, dao tất nhiên là cậu phải tự sửa. Lúc đưa cho cậu còn nguyên vẹn, là cậu dùng bậy bạ làm nó hư, sao lại trách tôi? Tôi đây mất một cánh tay thành người tàn tật, thuê cậu chặt củi là bất đắc dĩ lắm rồi. Thôn mình thu mua mỗi bó củi giá mười văn tôi cũng trả cậu đúng giá chứ không gian. Giờ tôi còn phải bỏ tiền túi ra sửa dao cho cậu nữa thì tôi tự rước khổ vào mình sao?"

Nghe chú ta kể khổ vậy, Tiêu Kiệt cũng đành chịu.

May mà hai bó củi vừa nộp được 20 văn, cộng với số tiền còn lại trong túi là 66 đồng, chắc cũng đủ sửa.

Hắn đi thẳng đến lò rèn, nhưng gã thợ rèn râu quai nón không có ở đó, chỉ có tên học việc mập mập đen đen đang rèn một thanh kiếm.

Tiêu Kiệt nghĩ bụng: “Chắc cũng không phải việc gì phức tạp, để học việc làm cũng được, biết đâu còn rẻ hơn.”

"Chào anh, anh giúp tôi sửa con dao bổ củi này được không?"

Vương Khải (thợ rèn học việc): "Không vấn đề gì, để tôi xem... Ừm, 50 văn là được."

Tận năm mươi văn tiền?! Tiêu Kiệt cạn lời.

Nguyên buổi sáng vắt giò lên cổ chặt củi được có 70 văn, mua sáu cái màn thầu hết 30 văn, giờ sửa dao mất thêm 50 văn nữa, chẳng lẽ làm cật lực như vậy mà còn bị lỗ? May mà lúc trước có nhặt được 26 văn từ tên sơn tặc, không thì giờ đến sửa dao cũng không nổi.

Game gì mà chơi khó nhau vậy chứ?

Tiêu Kiệt chưa vội gật đầu mà ngồi suy nghĩ lại. Game này đã thiết kế cơ chế kiếm tiền bằng cách làm việc tay chân thì đâu thể nào ép người chơi bán máu đến chết.

Dù có xui cỡ nào cũng không thể lỗ triền miên được chứ?

Với cả hắn còn nhớ rõ độ tự do siêu cao của trò chơi này, biết đâu thương lượng giá được thì sao?

"Anh trai, có bớt được cho thằng em này chút nào không? Em là người hồi hương, sống nhờ việc tay chân, kiếm tiền khó lắm anh ơi."

Vương Khải (thợ rèn học việc): "Chú mày là người hồi hương thì anh đây không phải chắc? Giá này là quá rẻ rồi, chú mà đem dao ra chỗ NPC thợ rèn chính thức sửa thì 50 văn cũng không đủ đâu."

Câu trả lời khiến Tiêu Kiệt hơi ngớ người, sau đó lập tức tỉnh ra.

"Gì cơ? Ông cũng là người chơi?!"

Tiêu Kiệt kinh ngạc nhìn tên mập da đen trước mặt. Hắn từng gặp người này hồi sáng khi đến xem đồ. Lúc đó còn tưởng là NPC vì vẫn luôn im lặng rèn sắt trong phòng, có ai ngờ lại là người chơi.

Quan trọng nhất là người này còn đặt một cái tên nghe rất bình dân, hoàn toàn hoà nhập với phong cách bản địa.

Hắn liếc nhìn tên nhân vật trên đầu đối phương, rồi lại nhìn tên trên đầu mình.

Vương Khải (thợ rèn học việc): Cấp 1

Ẩn Nguyệt Tuỳ Phong (tiều phu): Cấp 1

“Ông cũng là người chơi thật hả?”

“Chuẩn luôn, sao, bị doạ à? Ha ha ha ha.” Tên mập cười ha hả.

“Ờ thì cũng hơi sợ sợ thật. Nhưng mà đã cùng hội cùng thuyền, ông giúp nhau tí được không? Tôi mới chơi, nghèo rớt mồng tơi, ông xem…”

“Thôi đi ông ơi, tôi làm ăn nhỏ, sửa đồ cũng tốn chi phí. Nếu ông kẹt tiền thì như này nhé, tôi bán ông ít xu game. Tôi chuyên làm dịch vụ p2p luôn đó.”

Tiêu Kiệt hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được đồng nghiệp trong cái trò chơi tử thần này.

Nhưng mà khoan đã, trong game chết thật này mà cũng có người bán xu? Thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng mà.

Mặc dù lúc đầu hắn cũng định chơi game để cày tiền, nhưng từ khi biết sự thật về game này, hắn chỉ còn duy nhất một mục tiêu: cày cấp. Không ngờ lại vẫn có người coi đây là mảnh đất kiếm cơm.

Hắn thử dò hỏi: “Giá bao nhiêu?”

Vương Khải nói: “Một ăn mười. Thế nào, rẻ chán rồi còn gì.”

Tiêu Kiệt thầm nghĩ, một đổi mười? Nghe cũng được đó. Một ngàn văn trong game chỉ mất có một trăm tệ. Tuy trong mấy game khác giá này là chặt chém, nhưng trong Cựu Thổ, thế là quá hời rồi.

“Vậy tôi lấy trước một ngàn văn, test xem game sao. Một ăn mười thì hết trăm tệ đúng không?”

Vương Khải nhìn hắn như nhìn thằng ngáo, “Ông mơ đẹp quá ha. Một là tiền game, mười là tiền thật. Ông muốn ngàn văn, tức là phải chi ra mười ngàn tệ đó.”

Dù lão làng thân kinh bách chến, Tiêu Kiệt vẫn bị hù hú hồn.

"Văn" là đơn vị tiền tệ thấp nhất trong game này, tương đương xu trong World of Warcraft.

1000 văn = 1 lượng bạc

10 lượng bạc = 1 lượng vàng

Cứ tính theo tỉ giá đó thì một lượng bạc là 10.000 tệ, còn một lượng vàng là 100.000 tệ, còn đắt hơn vàng thật ngoài đời luôn. Vàng thật còn chưa tới 30.000 tệ một lượng nữa là.

Trước đây Lưu Cường từng bảo tiền trong game này có giá trị cực cao, cày vàng cực có tương lai. Giờ nghĩ lại, đúng là nói không ngoa.

“Sao? Mua không nói nhanh cái coi? Tôi còn nhiều đơn phải làm lắm.”