Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giang Phong mân mê trong phòng bếp một buổi chiều, xem video Giang Tuệ Cầm nấu ăn ba bốn lần, đổi nguyên liệu nấu ăn thành nguyên liệu tốt, phong phú thêm gia vị, làm theo trình tự ban đầu của Giang Tuệ Cầm nấu ra canh tổ yến lá liễu rồi.
Nhìn cấp bậc đánh giá cải tiến cấp F của trò chơi cho, Giang Phong phức tạp nhìn đồ ăn trước mặt.
Bày lên bàn rất đẹp, vì để phong phú thêm sắc thái, hắn bỏ thêm vài miếng rau quả.
Nhưng hương vị…
Không làm thất vọng đánh giá cấp F trò chơi cho.
Canh nấm, trứng cút, ngân nhĩ, thịt hôp, thật sự là phối hợp tử vong!
Giang Tuệ Cầm có thể làm phối hợp tử vong như này ra đánh giá cấp E, coi như tay nghề cao siêu rồi.
Giang Phong yên lặng đổ sản phẩm thất bại trước mắt vào bồn rửa bát.
Hắn chẳng phải là một đầu bếp có thiên phú lợi hại gì, cấp bậc đánh giá nếm đồ ăn mà trò chơi cho hắn chỉ là sơ cấp, nhưng từ nhỏ được Giang Vệ Quốc và Giang Kiến Khang nuôi thành kén ăn, ở cạnh người không thạo nghề khác có thể xoi mói hương vị đồ ăn lừa gạt người ngoài nghề thôi.
Còn thiên tài như trong tiểu thuyết, trời sinh vị giác có độ nhạy cực cao, vừa liếc nhìn đã biết nguyên liệu nấu ăn có tươi mới không, nếm một miếng là có thể nhận ra tất cả nguyên liệu và gia vị, ăn một miếng có thể ngộ ra cách chế biến, Giang Phong chưa từng nghe nói đến.
Hắn không tin trên đời này có người như vậy.
Đầu bếp, thiếu hụt bẩm sinh bổ sung ngày sau, người trời sinh ăn bát cơm này quá ít.
Bản thân Giang Phong không cân nhắc ra thì đi hỏi Giang Kiến Khang.
“Nấm, ngân nhĩ, trứng cút, thịt hộp?” Giang Kiến Khang nói ra mỗi một nguyên liệu nấu ăn là nhíu mày chặt hơn, thật lâu sau tỏ vẻ phức tạp nhìn Giang Phong: “Con trai à, mình nấu cơm tử tế là được, đừng học mấy món đồ ăn sáng tạo ở trên mạng kia.”
Thật hiển nhiên, sợ hãi từ hoành thánh nhân thịt hôm qua vẫn còn đó.
Giang Phong: “…”
Bố, bố nên nói câu này với cụ trẻ ấy…
Dưới đeo bám dai dẳng của Giang Phong, cuối cùng Giang Kiến Khang đã thỏa hiệp, để lại một câu bố nghiên cứu một chút rồi chuồn vào sau bếp cắt thái.
Giang Phong về ký túc xá thay quần áo.
Lát nữa hắn còn bữa liên hoan.
Là liên hoan lần đầu tiên trong học kỳ này của câu lạc bộ cờ tướng, cũng là một lần liên hoan chính quy nhất, quy mô lớn nhất, chi tiêu khổng lồ nhất bốn năm qua của câu lạc bộ cờ tướng.
Giang Phong nhớ mang mang liên hoan năm ngoái là gom kinh phí còn thừa lại, Quý Nguyệt cống hiến ra thịt bò, nước lẩu mình trân quý và nồi giấu trong ký túc xá mua một đống nguyên liệu sống như mì sợi, Tokbokki, bánh phở, rau xanh, nấm kim châm, v.v và món chính, mỗi người một viên cá viên không hơn. Tám người chạy đến phòng học trộm điện, như trộm tụ tập một bữa kiểu mới.
Năm nay thì khác, năm nay câu lạc bộ cờ tướng không chỉ có hơn ba mươi thành viên, còn có thể đến khách sạn liên hoan!
Quả thật là đột phá trước giờ chưa từng có của câu lạc bộ cờ tướng, phải biết rằng những năm Quý Nguyệt nhậm chức chủ tịch câu lạc bộ đến tận bây giờ là chưa từng được hưởng đãi ngộ đến nhà hàng liên hoan.
Vì thế, Quý Nguyệt còn cố ý xin phép tự trả tiền để tham gia tiệc liên hoan này.
Như vậy đã làm khổ Vương Hạo, hôm nay trong quán chỉ có một mình hắn hỗ trợ.
Ba mươi mấy người, đông đúc gần như bao trọn một chiếc xe buýt.
Chỗ liên hoan là một quán lẩu nướng tự phục vụ gần trường học, 69 tệ một người, thẻ sinh viên còn được giá ổn định giảm 15%. Vì người nhiều, Giang Phong đã đặt trước cỗ, hai hàng, một hàng bày bốn bàn, một hàng bày năm bàn, đều là bàn ghép lại, tiện cho mọi người trò chuyện khi ăn.
Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không hề tươi mới, vừa nhìn là hàng đông lạnh, nhưng thắng ở chủng loại phong phú, không biết nướng thịt thì ăn thịt xiên nướng, hơn nữa vì gia vị nhúng lẩu vô cùng phong phú, dầu, muối, tương, giấm, tỏi băm, tiêu và các loại nước chấm nên có đều có.
Giang Phong cùng bàn với Quý Nguyệt, Lưu Thiến, Lưu Tử Hiên, còn có Ngô Mẫn Kỳ hy vọng của tương lai câu lạc bộ cờ tướng là đồng hương với Lưu Thiến.
Lưu Thiến bưng hai đĩa to đồ chín về, ngồi xuống, điện thoại giơ lên nhắm vào mình, bắt đầu nói vào màn hình: “Chào mọi người, tôi là Thiến Thiến, hôm nay câu lạc bộ bọn tôi liên hoan, ăn thịt nướng tự phục vụ. Đây…”
“Trực tiếp?” Giang Phong đi bưng một đĩa thịt chờ nướng về đã nhìn thấy Lưu Thiến nói vào điện thoại.
“Đã phát một hai tuần lễ rồi, mỗi ngày khi ăn cơm đều đặt điện thoại ở trước mặt, em không thấy hả?” Quý Nguyệt tỏ vẻ thấy nhiều không thể trách, đặt cánh gà lên giấy nướng.
Giang Phong: “…”
Hắn tưởng Lưu Thiến đang xem phim.
“Quét dầu, không quét dầu chị định nướng kiểu gì.” Giang Phong nhắc nhở.
“Dầu nhà bọn họ không thể ăn.” Quý Nguyệt gắp thịt ba chỉ mỡ màng trên đĩa để bên cạnh cánh gà: “Dầu thịt ba chỉ nướng chảy ra ăn ngon!”
Giang Phong: “…”
“Cánh gà nhà bọn họ đã ướp, ăn đặc biệt ngon, thịt dê không có vị thịt dê, thịt lợn bình thường. Đúng rồi, Tokbokki ngón tay nhà bọn họ ăn ngon, thả vào nồi lẩu ăn rất dai giòn. Ôi, Thiến Thiến, sao em không lấy đồ ra nướng?” Quý Nguyệt thuộc nguyên liệu nấu ăn của quán này như lòng bàn tay, thấy Lưu Thiến chỉ ăn mỗi xương đòn vịt, thứ khác trong đĩa là bánh ngọt thì hỏi.
“Em không biết nướng, mọi khi đi ăn thịt tự nướng với người khác, không phải chưa chín chính là cháy, nướng cũng ăn không ngon, để lát nữa thịt trong lẩu chín em ăn lẩu là được.” Lưu Thiến nói.
“Lưu Thiến, em phát trực tiếp ở đâu vậy, anh theo dõi em.” Giang Phong cảm thấy nếu thành viên câu lạc bộ mình phát trực tiếp, hắn làm chủ tịch cũng nên cho chút giúp đỡ nhỏ bé.
“Điểm trực tiếp nào đó, tên phòng trực tiếp của em là Ăn uống hàng ngày Đại học A.” Giang Phong ấn theo dõi, Lưu Thiến tất nhiên vui vẻ.
Giang Phong tải phần mềm trực tiếp, điểm vào phòng trực tiếp của Lưu Thiến, đập vào mắt là lỗ mũi lộ rõ của cô.
Chỉ có 47 người xem trực tiếp, đó là bao gồm cả Giang Phong.
Giang Phong: “…”
Góc độ trực tiếp ngọt ngào này, 46 người còn lại coi như chân ái.
Phòng trực tiếp cũng rất quạnh quẽ, không ai nói chuyện, Lưu Thiến cũng rất Phật, ngoài lúc bắt đầu trực tiếp nói hai câu ra thì chỉ cắm đầu vào ăn, mặc kệ trực tiếp, hoặc nói đôi câu với Quý Nguyệt, giống như quên mất chuyện mình đang phát trực tiếp.
Giang Phong ấn theo dõi rồi lặng yên rời khỏi phòng trực tiếp, bắt đầu tập trung nướng thịt.
Quý Nguyệt là tay lõi đời thịt nướng, chuyên chọn cá và thịt đã ướp, thêm với dầu xèo xèo chảy ra từ thịt ba chỉ nướng, thoạt nhìn rất khơi dậy khẩu vị. Lưu Thiến nhìn chăm chú vào cánh gà, Quý Nguyệt nướng một lần bốn cái, chia đều cho mọi người.
Là một người không biết làm cả đồ ăn bình thường, cánh gà của Quý Nguyệt xem như đã nướng rất thành công.
“Đàn chị Quý Nguyệt, chị rất lợi hại!” Là một hộ khó khăn thịt nướng, Lưu Thiến sùng bái nhìn.
Cánh gà và thịt ba chỉ vừa lấy ra, giá nướng thành trống không.
Lưu Tử Hiên đặt nấm kim châm mình lấy vào giá nướng, vừa nướng vừa khoác lác: “Không phải em khoác lác, nấm kim châm của em nướng rất ngon, không thua gì tay nghề của Phong ca.”
Vừa nói vừa rắc thì là và bột ớt trong chai lên nấm kim châm.
Kết quả vì chai đã lâu không vệ sinh, lỗ bị bịt cả, rắc hồi lâu vẫn không rắc ra được. Lưu Tử Hiên nóng nảy, gõ mạnh chai vào mép bàn, dùng sức bung ra.
Nấm kim châm trắng trẻo ngon lành nhiều thêm một đống bột ớt đỏ rực.
Sau một loạt thao tác làm người ta hít thở không thông, Lưu Tử Hiên không hề bất ngờ bị lật xe.
Nấm kim châm vừa cay lại mặn, còn bị nướng cháy.
Giấy nướng cũng bị hắn nướng khét.
Quý Nguyệt đi bưng nửa đĩa Tokbokki về, định chờ nồi thịt viên nấu xong thì bỏ Tokbokki vào.
“Haiz, rất muốn ăn Tokbokki xào cay.” Lưu Thiến nhìn Tokbokki ngón tay trên đĩa cảm thán: “Tokbokki cay của trường học rất khó ăn, cay không ra cay mặn không ra mặn, quán nhà chủ tịch lại không ban.”
Trong giọng nói tràn đầy oán niệm.
Nhìn giấy nướng mới đổi, Giang Phong có một ý tưởng.
“Có muốn anh làm cho em ăn không?”
Gia vị trong quán này, làm Tokbokki xào cay vẫn dư dả.